Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Lục Tử Hiên nói lời giữ lời, lần nữa rót vào số tiền đã rút ra, không khí trầm lặng ởĐồng gia rốt cuộc cũng khôi phục lại những ngày nói cười, mẹ Đồng cũng quyết định muốn đãi bọn họ một bữa thật lớn, cho người chuẩn bị rất nhiều món ăn.

Không biết là cố ý hay là vô ý: "Đồng thị lần này không sao chứ?", ngồi xuống trước bàn cơm, mẹ Đồng quan tâm hỏi: "Lần này Lục thị cũng quá kỳ quái, nói thế nào rút tiền liền rút tiền, còn người con rể kia cũng vậy, Đồng gia xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy nó giúp một tay, thật tốt là hiện tại nguy cơ đã được giải trừ."

"Mẹ!" Đồng Lôi khẽ mỉm cười: "Có thể là Lục thị đột nhiên quay vòng vốn không ra, bây giờ không phải đã tốt hơn sao? Người cũng đừng oán trách nữa."

"Biết con đau lòng, đúng là con gái không dùng được." Hiển nhiên mẹ Đồng còn không biết chuyện giữa bọn họ, chỉ biết là trước đó vài ngày Đồng Lôi đột nhiên trở về: "Con trở về thời gian dài như vậy, sao tiểu tử kia không tới đón con vậy?"

Đồng Lôi chỉ là nhẹ nhàng dừng lại một chút, sau đó yên tĩnh ăn món ăn.

Đồng Tường biết con gái lúng túng, nhất định là giữa bọn họ lại xảy ra vấn đề gì, vội vàng đi ra hoà giải: "Được rồi được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, bà cũng đừng quản." Nói xong nhìn Đồng Lôi một cái, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Ăn cơm xong, Đồng Lôi nói quá mệt mỏi, lập tức lên lầu, trong phòng, Đồng Lôi ngồi ở trên giường không ngủ được, cũng không mở đèn, lúc An An tiến vào, liền phát hiện cả người cô trống rỗng, không biết ở đây nghĩ cái gì?

An An không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ yên tĩnh ôm cô, cảm thấy giữa gáy dần dần ướt át, bất đắc dĩ thở dài.

Nếu không thương, tại sao còn phải buộc chặt chung một chỗ?

Đồng Lôi chẳng có mục đích một mình đi trên đường, tránh được mọi người, hiện tại cô cần yên lặng một chút, cô trở lại biệt thự của Lục Tử Hiên đã một thời gian rồi, thế nhưng vài ngày nay lại chưa từng gặp mặt anh.

Ngồi trên ghế dài nơi công viên ở góc đường, bên trong công viên thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân nhỏ tay nắm tay đi qua trước mặt, Đồng Lôi cười, tình cảm trẻ trung như vậy có phải rất tốt đẹp hay không?

Rời khỏi công ty, kể từ sau lần cùng Tử Hiên huyên náo không vui đó, Lục Minh Hạo đã thật lâu không có gặp anh, lần này Tử Hiên giống như đã sớm dự đoán được, anh có rất nhiều phương pháp muốn trợ giúp Đồng thị, nhưng cũng không được, mọi công việc của Lục thị ở thành phố A đều là Tử Hiên xử lý, anh không có quyền hỏi tới, chứ đừng nói lấy tiền, nhưng công việc của Lục thị ở nước ngoài lại bởi vì mấy hạng mục tạm thời nên không rút tiền ra được. Aiz, lên xe, châm điếu thuốc, yên lặng thở ra, anh trước kia không hút thuốc, nhưng gần đây lại yêu mùi vị của nó, đã thật lâu anh không thấy Đồng Lôi rồi, biết cô trở về, trong lòng rất không thoải mái, muốn biết hiện tại cô như thế nào?

Đột nhiên, ông trời tựa hồ nghe được cầu nguyện của anh, hơn nữa thực hiện nguyện vọng của anh, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, xuống xe, đem khói dập tắt, chân dài bước đến: "Trùng hợp như thế, bây giờ em ổn không?"

Đồng Lôi sững sờ, hiển nhiên sẽ không nghĩ ở chỗ này gặp được anh, khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: "Anh hai, sao anh biết ở chỗ này, bây giờ không phải là thời gian làm việc sao?"

Lục Minh Hạo cúi người nhìn trước mặt Đồng Lôi, vẫn đẹp như vậy, chỉ là gầy đi rất nhiều, trong mắt còn mang theo ưu thương nhè nhẹ, cô như vậy làm cho anh đau lòng, còn cô đang vì người nào đau lòng? Nhưng mà anh rất rõ ràng, không phải là anh.

"Em sống không tốt." Âm thanh Lục Minh Hạo buồn buồn nói: "Em cùng với nó căn bản không vui vẻ, nếu không vui, tại sao lại muốn trở về?"

Không biết có phải quá kích động hay không, Lục Minh Hạo một phát bắt được cái tay của cô đang đặt ở trên đùi.

Đồng Lôi không giãy giụa, thật sự là không có hơi sức giãy giụa, mặc cho anh nắm, cô không nghĩ muốn giải thích, cô biết là anh lo lắng cho mình.

"Anh vốn cho là nó mới là hạnh phúc của em, nhưng sự thật chứng minh anh đã sai rồi, giữa các em chỉ có tổn thương, nếu cũng đã rời đi tại sao còn phải trở về, là vì Đồng thị sao? Nếu quả thật là như vậy, anh có thể giúp em?" Lục Minh Hạo kích động nói xong, hình như còn có chút hi vọng: "Anh hi vọng, anh có thể chăm sóc em!"

Cảnh tượng như vậy, Đồng Lôi bất ngờ, cô cho tới bây giờ chỉ coi anh là bạn bè, là anh trai, chưa từng nghĩ tới giữa bọn họ sẽ có những thứ tình cảm khác.

"Anh hai, câu chuyện cười này một chút cũng không buồn cười." Đồng Lôi lúng túng rút tay ra khỏi tay anh.

Lục Minh Hạo không cho phép cô tránh thoát, anh có thể cảm thấy rõ ràng lòng của Đồng Lôi, cho dù Tử Hiên làm thương tổn cô, cô vẫn thương nó, nhưng anh không muốn hối hận, không muốn làm cho cô tiếp tục khổ sở, dùng sức một chút ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: "Anh không có nói đùa, anh nói là sự thật, kể từ lần đầu tiên gặp em, anh liền bị em hấp dẫn, anh chưa bao giờ biết còn có một cô gái đáng yêu như vậy."

"Anh hai, anh đừng như vậy, rất nhiều người nhìn đấy." Đồng Lôi giãy giụa, lúc này mặt trời chiều ngã về tây, người tới công viên càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có người quăng ánh mắt về phía bọn họ, nhìn thấy cô lúng túng: "Anh hai, đừng như vậy, anh có thể tìm được một cô gái tốt hơn, em không xứng với anh."

Nước mắt không tiếng động rơi xuống, muốn khống chế, làm thế nào cũng không khống chế được, cảm thấy thân thể cô run rẩy và bả vai ướt át, Lục Minh Hạo luống cuống, có chút vụng về xoa nước mắt của cô một chút: "Thật xin lỗi, đừng khóc, em khóc lòng của anh cũng đau đớn."

"Nếu như, nếu như có thể gặp anh sớm một chút, nói không chừng em sẽ rất hạnh phúc, nhưng quá muộn, anh hai, thật xin lỗi. . . . . ." Đồng Lôi nhẹ nhàng ôm ngược lại anh, đây là lần đầu tiên cô ôm anh, có lẽ sẽ là lần cuối cùng, điều chỉnh tâm tình, kéo ra một nụ cười, đứng lên: "Anh hai, sắc trời không còn sớm, em đi trước."

"Anh tiễn em!"

Không nói lời nào chỉ là lắc đầu một cái.

"Lôi Lôi. . . . . ." Lục Minh Hạo hô một tiếng về phía bóng lưng của cô.

Thân thể Đồng Lôi cứng đờ, cũng không quay đầu lại, chỉ là vẩy tay với anh, sau đó nhanh chóng sải bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui