Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Ở bên ngoài quanh đi quẩn lại, cho đến khi thật sự không thể không về nhà, mới bước chân về, khi Đồng Lôi đi tới cửa biệt thự, lại không ngờ phát hiện bên trong đèn sáng rỡ.

Anh ấy trở lại?

Cửa vừa mở ra, Đồng Lôi cũng cảm thấy có cái gì không đúng, không khí rất quỷ dị, gương mặt Lục Tử Hiên u ám, ngồi ở trên sô pha, con ngươi như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chăm chú khiến cô vô cùng không thoải mái.

Đây là lần đầu tiên cô trở lại gặp được anh.

"Cô đã đi đâu?"

Đồng Lôi không biết đắc tội anh ở đâu, hôm nay thật sự quá kỳ quái rồi, không muốn để ý đến anh, trực tiếp vòng qua anh chuẩn bị lên lầu.

Đột nhiên Lục Tử Hiên hét lớn một tiếng: "Đồng Lôi, rốt cuộc cô có đặt tôi ở trong mắt hay không?"

Đồng Lôi sợ hết hồn, dưới chân thiếu chút nữa giẫm hụt, thật may là kịp thời nắm tay vịn mới tránh khỏi ngã xuống, tức giận quay mặt lại, nhìn Lục Tử Hiên, không phải anh muốn cô trở về ư, thế nào hiện tại lại không hài lòng? Không hài lòng đại khái có thể để cô rời đi.

Lục Tử Hiên nhìn cô không lên tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt cô, ném một xấp hình lên trên mặt của cô, trầm giọng nói: "Cô không thể chờ đợi như vậy sao, xem ra là tôi đã xem thường cô."

Đồng Lôi kinh ngạc nhặt hình rơi trên mặt đất lên, tất cả đều là hình cô và Lục Minh Hạo thân mật, những thứ này đều mới vừa xảy ra hôm nay.

"Cô gái phía trên chính là cô, cô còn có gì để nói?" Chân mày Lục Tử Hiên nhíu chặt, bởi vì tức giận mà trên ngực phập phồng, hai quả đấm nắm thật chặt bên người.

Lòng Đồng Lôi bởi vì lời nói của anh mà ngã vào địa ngục, rõ ràng là hình ảnh vô cùng bình thường, tại sao in ra lại mập mờ không rõ như vậy: "Làm sao anh có mấy tấm hình này?" Cô cầm hình ép hỏi Lục Tử Hiên, nếu như đoán không sai thì cái này căn bản là hãm hại.

Lục Tử Hiên khinh thường cười khẽ: "Tôi thật sự nhìn lầm cô, tưởng rằng cô ngây thơ hồn nhiên, không ngờ cô chính là một diễn viên, một diễn viên chuyên nghiệp, cô lừa gạt tôi thật thê thảm, tôi vẫn cho là cô sẽ là nửa cuộc đời kia của tôi, xem ra tôi sai lầm rồi, không có tôi, cô cũng có thể sống vô cùng tốt."

"Đúng vậy, không có anh tôi vẫn có thể sống rất tốt." Đồng Lôi chống lại ánh mắt của anh, đúng mực đáp, anh không phải muốn nghe những lời này sao? Tốt, cô đã nói cho anh nghe.

Lục Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, đối mặt thẳng thắn như vậy, lòng tự ái của anh bị tổn thương cực lớn, khi anh mọi lúc mọi nơi đều nghĩ tới cô, khi anh suy tư làm thế nào để nhận lỗi với cô, cô lại cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp.

"Đồng Lôi!" Cắn răng nghiến lợi khẽ quát một tiếng, một đôi tay giữ vai của cô thật chặt, làm cô không thể động đậy.

Đồng Lôi không muốn để ý tới anh, hất mặt, không muốn nhìn thấy gương mặt làm cho cô bị áp bức và khuất nhục.

"Có phải cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ yêu tôi hay không, có phải đã sớm yêu anh ta hay không?" Cô không nhìn làm cho lửa giận của anh dâng lên, âm thanh cũng cao lên nhiều, nhưng lại nghe ra được có mấy phần run rẩy.

Đồng Lôi quay đầu, mắt không dám tin nhìn chằm chằm anh: "Lục Tử Hiên, đây mới là vấn đề anh muốn hỏi?" Nói hồi lâu đây mới là mục đích của anh?

Trong mắt Lục Tử Hiên thoáng qua lo lắng, môi mỏng hé mở: "Đúng, tôi chính là muốn biết, cô trả lời tôi." Anh khóa chặt ánh mắt của cô, không buông tha một tia dao động nào, giờ phút này chính anh cũng không biết mình ở đây nói những gì, có lúc rõ ràng nghĩ phải quan tâm một người nhưng lời nói ra lại tổn thương người đó đầy mình.

Lòng Đồng Lôi cứng lại, bắp thịt trên mặt khẽ nhúc nhích, một nụ cười khinh thường khẽ nổi lên nơi khóe miệng.

"Anh đã muốn biết như vậy, vậy tôi sẽ nói cho anh biết!" Nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, lại quật cường không chịu chảy ra: "Đúng, tôi sớm đã thích anh ấy, tôi chưa từng yêu anh, đi cùng với anh cả người tôi đều là vết thương, nhưng anh ấy rất tốt với tôi, anh ấy đối với tôi dịu dàng, anh ấy sẽ quan tâm tôi, nếu như không có chuyện lần này, nói không chừng. . . . . ."

Chợt, một cái hôn nóng hổi đè lên, Đồng Lôi còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã bị che lại gắt gao, không cho phép cô phản kháng, Lục Tử Hiên ở trên môi cô làm gì thì làm, không có một tia dịu dàng, mang theo trả thù, mang theo trừng phạt.

Cô gái đáng chết này, lời của cô là có ý gì, là muốn vứt bỏ anh quay qua trong ngực người đàn ông khác sao? Trong lòng Lục Tử Hiên ghen tỵ cùng tức giận càng ngày càng nặng, giống như một ngọn lửa lớn hừng hực lan tràn tới lục phủ ngũ tạng, nghĩ đến đây, ánh mắt anh lạnh lẽo, liền ôm lấy thân thể của cô, đá văng cửa phòng, đè cô ầm ầm ở trên giường.

"Tử Hiên. . . . . . Tử Hiên. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Cô cật lực phản kháng nhưng ở trong mắt Lục Tử Hiên lại là cô vì người khác thủ thân, điều này càng làm cơn giận của anh sâu hơn, bây giờ anh tựa như một con dã thú mất hết lý trí, hôn một đường trên mặt, trên cổ của cô.

Quần áo của cô một mảnh xốc xếch, anh quen thuộc xé rách quăn đi, hai người lỏa thể nhìn nhau.

"Đừng như vậy. . . . . ." Đồng Lôi khẽ nấc ra tiếng, nước mắt tuyệt vọng dọc theo gương mặt chậm rãi chảy xuống.

"Ha!" Lục Tử Hiên cười khẽ một tiếng, ngón tay mang hơi thở phái nam nhẹ nhàng ấn xuống trước ngực cô, ở chỗ này giả bộ liệt nữ* cái gì, cái thân thể này cũng không biết đã bị bao nhiêu người chơi đùa.
*Liệt nữ: cô gái kiên cường

"Ách. . . . . ." Đồng Lôi rên lên một tiếng, cắn răng một cái, đôi môi bị cắn ra máu, móng tay của cô bấu vào lưng của anh, hình như là cảm giác được cái gì, Lục Tử Hiên sửng sốt một chút, động tác theo bản năng chậm lại, nhưng tức giận vẫn chiếm ưu thế, càng thêm cuồng dã xâm chiếm lập tức xâm nhập lần nữa.

Cuối cùng, anh cùng cô đồng thời kêu rên ra tiếng.

Lục Tử Hiên rút người ra rời đi, không mang theo một tia lưu luyến, từ trong tủ quần áo lấy quần áo ra, thong thả ung dung mặc vào, sau đó nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, mở cửa rời đi.

Trong đêm tối, âm thanh đóng cửa phòng rõ ràng như thế, Đồng Lôi ôm chặt chăn trên người, cả người đau nhức nhắc nhở cô vừa rồi tất cả đều là sự thật, nhục nhã, phẫn hận, lắp đầy lục phủ ngũ tạng của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui