Cô Dâu Của Tổng Tài Mua Được

Liếc nhìn Lục Lương Triết với ánh mắt không mấy thiện cảm, cô lạnh lùng nói: “Lúc đầu, chỉ cần thái độ của anh ổn một chút thì tôi còn muốn ăn, nhưng đáng tiếc giờ tôi không muốn nữa. Vì thế nếu có lần sau vui lòng anh điều chỉnh thái độ trước rồi hẵng nói chuyện với tôi”

“Đừng làm quá lên, tôi gọi cô ăn cơm đã là tốt quá rồi”. Anh lạnh lùng nói.

“Cảm ơn anh nhé, nhưng hôm nay tâm trạng tôi không tốt. Tôi còn có việc, không thể cùng anh ăn cơm được” Lâm Mộng Phạn giọng khách sáo.

“Cô dám đuổi tôi đi, cô quên rằng cô đang ở nhà ai à?”


Cô nhướn mày: “Tất nhiên làm sao quên được chúng ta là vợ chồng. Vì vậy đây là căn nhà chung của chúng ta, nhưng đây là phòng của tôi nên tôi có quyền chứ?

Lục Lương Triết vô cùng ngạc nhiên, trước giờ chưa một ai dám coi thường anh, hơn nữa còn là một cô gái.

Lâm Mộng Phạn bị anh kẻo mạnh đến sát bên: “Đừng nghĩ tôi không dám đánh phụ nữ".

"Ồ, Lâm Mộng Phạn tôi từ nhỏ chưa biết sợ là gì, anh mới như vậy mà cho rằng tôi sợ anh sao?” Cô nhướn cặp mày đầy bướng bỉnh.


Anh nghe Lâm Mộng Phạn nói tức không nói nên lời, lúc này anh mới nhận ra mang một con sói về nhà là như thế nào, không chỉ là sói nữa mà thực sự là một con cáo ngang ngược. Anh không thể hiểu được cô đã bỏ bùa mê thuốc lá gì anh mà ngày đó anh lại chọn cô.

Sớm biết thế này, anh thà một thân một mình còn hơn là cưới cô gái trước mặt mình về.

“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng để xuống nhà với tôi” Anh nghiến răng nhấn mạnh từng chữ, khuôn mặt tức giận, lạnh toát từ cử chỉ tới hành động khiến ai nấy rùng mình.

Thấy vậy, giọng điệu của cô dịu đi rất nhiều. “Tôi biết đó không phải là ý định của anh, chắc chắn anh bị ép thôi. Vì thế, tôi sẽ không để anh khó xử. Tôi sẽ đi cùng anh xuống ăn cơm, nhưng anh phải hứa với tôi một điều

“Chuyện gì?” Sự kiên nhẫn anh ngày càng đi xuống hơn. Tại sao người phụ nữ này luôn muốn mặc cả với anh nhiều như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận