Cô Dâu Của Tổng Tài Mua Được

Nhìn bữa sáng đa dạng ở trên chiếc bàn đá cẩm thạch cỡ lớn, trong lòng Lâm Mộng Phạn đột nhiên thấy nhói nhói.

Bước vào nhà học Lâm từ lúc bảy tuổi, cô chưa từng ăn cũng cùng với người nhà một bữa sáng nào. Bởi vì bọn họ trước nay chưa ai đối với cô như người nhà, chỉ coi cô như là không khí. Lúc ăn cơm chưa bao giờ gọi cô, đương nhiên, tự trọng của cô cũng không cho phép cô mặt dày ăn cùng bọn họ.

Mới chút tuổi, cô đã thường xuyên để bụng đói. Tới tận sau này cô bị đau dạ dày nặng, cô mới hiểu rõ rằng giận dữ chính là dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình. Ganh cao thấp với bọn họ không đáng, làm thế chỉ làm bọn họ vui, bởi vì trước giờ họ chưa từng xót xa cho cô.

Thế giới này, tựa như uống nước, chỉ người uống mới hiểu được.

hống động đũa, Tạ Tâm Du quan tâm hỏi: “Không hợp khẩu vị sao? Thích ăn gì thì mẹ bảo người làm đi làm”

“Không ạ” Lâm Mộng Phạn vội vàng múc một miếng cháo vào miệng.

“Con về nhà mẹ đẻ cần lấy quà gì, mẹ bảo người làm chuẩn bị giúp con” Tạ Tâm Du càng nhìn con dâu càng thấy thích.


“Con bận” Lâm Mộng Phạn còn chưa nói, Lục Lương Triết đã từ chối.

Lục Hàn Văn mặt sa sầm, lạnh giọng nói: “Con bận mà còn không biết thẹn để Mộng

Phạn đi một mình?”

“Có cái gì biết thẹn với không biết thẹn, kết hôn chín lần rồi. Đâu cần như lần thứ nhất, làm đúng khuôn phép”

“Đây là lời nên nói sao? Con có kết hôn bao lần thì nhà chúng ta cũng phải giữ phép không khác. Hơn nữa đây là lần đầu tiên Mộng Phạn kết hôn, sao lại có thể không hiểu khuôn phép”

Lục Văn Hàn vừa mới nói xong thì Lâm Mộng Phạn đã tiếp lời: “Không về cũng không sao, nhà con không quan trọng việc này, nên không cần về cho phiền hà, con cũng phải đi làm lại”

Vừa nói dứt lời, Lâm Mộng Phạn lập tức nhận ra mình lỡ lời, bởi vì cô không rõ ràng, nhà cao cửa rộng thế này có đón nhận con dâu làm việc ở ngoài không.

Tạ Tâm Du tức khác tò mò hỏi: “Cũng quên chưa hỏi con, con làm công việc gì?”

“Giảng viên đại học ạ” Lâm Mộng Phạn vẫn bình tĩnh ăn cháo.

“Trách không được lại học rộng biết nhiều, thần thái sáng láng. Hóa ra là giảng viên đại học, đúng là giỏi giang” Tạ Tâm Du càng nhìn cô con dâu càng thấy phấn khởi.


Lâm Mộng Phạn khiêm tốn nói: “Mẹ quá khen”.

“Thế là trường đại học nào, để mẹ bảo Lương Triết đưa con đi” Tạ Tâm Du muốn làm hai người gần gũi nhau hơn.

“Bận”

Tạ Tâm Du hung hăng trưng con trai mình: “Con biết con bé đi lúc nào mà đã bận?”

“Lúc nào cũng bận, đi đâu cũng không tiện đường” Lục Lương Triết sầm mặt, giọng nói lạnh lùng.

Lâm Mộng Phạn không muốn mẹ con bọn họ tiếp tục thêm, vội nói: “Không sao ạ, con ngồi xe buýt, tàu điện ngầm cũng tiện. Không cần phiền anh ấy”

“Này sao tính là phiền, con dâu nhà chúng ta ngồi xe buýt, người ngoài mà nghe được lại bảo chúng ta ức hiếp con. Nó không đưa con thì mẹ bảo lái xe đưa con”

“Không cần rắc rối đầu ạ” Lâm Mộng Phàn liền vội xua tay: “Thế thì phô trương quá, con không quen. Đi phương tiện công cộng cũng tiện”


“Không được.”

Tạ Tâm Du còn định nói gì thì Lục Văn Hàn xen ngang: “Bà đừng có ép con nó, tôi thấy con nó kín đáo thế này cũng tốt. Nó muốn sao thì theo nó.”

Sau khi ăn xong cơm sáng, Lâm Mộng Phạn cùng Lục Lương Triết cùng lúc đi ra khỏi biệt thự.

Lục Lương Triết đột nhiên quay đầu nói với Lâm Mộng Phạn: “Sau này hoặc là cô đi trước hoặc là chờ tôi đi khỏi hẳn rồi cô hẵng đi. Tôi không muốn sau lưng có con bọ hung theo sau”

Lâm Mộng Phạn bất đắc cười cười, lạnh lùng nói: “Tôi đi làm, anh không vui sao?”

Lục Lương Triết hừ lạnh một tiếng, nhìn chòng chọc vào mắt cô, gằn từng tiếng: “Cô tự cho mình là đúng, đừng đề cao bản thân quá. Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô không làm mất mặt nhà họ Lục chúng tôi, cô làm gì thì cũng không quan trọng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận