Cô Dâu Đáng Yêu

Cô chợt mở mắt, cô khẽ chớp mắt vài lần... rồi chợt nhận ra trước mắt mình là một cảnh vật rất lạ, nó không giống với thành phố mà cô từng sinh sống, nhưng phải nói là cảnh vật nơi đây rất đẹp, trông như thiên đường vậy, có khu vườn rộng lớn, cỏ xanh mướt, thác nước và rất nhiều thứ khác nữa. Nhưng điều đáng sợ là không có một bóng người.
Mãi suy nghĩ đây là đâu thì bất chợt cô nhớ tới anh, cô đang ở đâu? Sao không thấy anh? Chẳng lẽ cô đã chết? Cô mở to mắt nhìn vào khoảng không vô định, cô đưa tay lên bụm miệng lại ngăn không cho tiếng nấc phát ra ngoài. Cô đã rời xa anh thật rồi sao? Cô không muốn tin đây là sự thật.
- Thiên Vương. – Cô hét lớn gọi tên anh trong vô vọng, cô chạy khắp nơi để tìm anh… được một lúc, cô dần đuối sức, cô bất lực khụy xuống thảm cỏ xanh mướt, từ khóe mắt chảy ra hai hàng lệ tuôn dài trên má.
Bất chợt ánh sáng từ đâu phát ra chói cả mắt cô, cô đưa tay lên che mắt, đợi đến khi ánh sáng đó nhạt dần cô mới buông tay xuống. Hiện diện trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp, một vẻ đẹp thánh thiện trong như thiên thần. Nhưng vẻ đẹp này trông rất quen, dường như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải… “Người con gái trong bức hình!” Cô thốt lên trong tâm trí, đúng rồi… vẻ đẹp thánh thiện này không hòa vào đâu được, nó trông rất giống cô gái trong bức hình mà cô đã nhìn thấy ở căn phòng cấm.
- Thiên Thanh! – Cô gái ấy chợt gọi tên cô, giọng nói dịu nhẹ thánh thót.
- Hở? Cô là ai? Sao biết tên tôi? – Cô bất ngờ nhìn cô gái ấy.
- Tôi là Tuệ Linh! - Cô gái ấy tự giới thiệu về mình.
- Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? - Cô nhìn xung quanh mình, vắng vẻ không có ai ngoài trừ cô và Tuệ Linh.
- Đây là Thiên Đường. Tôi đưa cô đến đây là để giúp cô. – Tuệ Linh mĩm cười nhìn cô, cái cười nhẹ làm say đắm lòng người.

- Giúp tôi? – Cô mơ hồ hỏi lại.
- Phải! Linh hồn của cô suýt bị bắt đi bởi những oan hồn ở Địa Ngục, cũng may là tôi đã đến kịp thời và mang cô đến đây... Không còn nhiều thời gian nữa. Cô hãy quay trở lại với anh Thiên Vương, anh ấy đang rất đau khổ vì cái chết của cô. - Giọng Tuệ Linh trở nên gấp gáp.
- Thiên Vương. Cái chết của tôi?– Tim cô chợt nhói lên khi nghe cái tên Thiên Vương, và điều cô nghi ngờ đã đúng, cô đã chết thật rồi.
- Phải! – Tuệ Linh gật khẽ.
- Nhưng cô là ai? Sao lại biết Thiên Vương? – Cô thắc mắc hỏi.
- Tôi… - Cô ấp úng rồi nói tiếp. – Tôi là cô vợ tương lai của Thiên Vương.
- Vợ tương lại? – Cô mở to mắt nhìn Tuệ Linh hoài nghi.
- Phải, nhưng chúng tôi có duyên mà không có nợ, định mệnh cho chúng tôi gặp được nhau nhưng không cho chúng tôi được sống bên cạnh nhau. - Tuệ Linh mĩm cười buồn.
- Chuyện gì đã xảy ra? - Cô mơ hồ không hiểu.
- Trong một lần đi chơi cùng gia đình Thiên Vương, chiếc xe chở tôi và anh ấy đã gặp nạn trên đường đi, anh ấy thì may mắn không sao… nhưng tôi thì không qua khỏi tai nạn đó. – Ánh mắt thoáng buồn nhìn vào khoảng không.
- Tôi rất tiếc. – Cô không ngờ họ có thể trở thành vợ chồng, nhưng lại gặp nạn và cái chết đã chia lìa họ, và lần này… lại là cái chết… nó sắp chìa lìa cô và Thiên Vương.

- Không sao! Cũng may là cô đã đến bên anh ấy, và anh ấy rất yêu cô, nhiều đến nổi anh ấy có thể quên được tôi, sau cái chết của tôi, tôi chưa từng thấy anh ấy khóc nhiều đến như vậy, và người làm cho anh ấy khóc chỉ có thể là cô. – Tuệ Linh nhìn cô mỉm cười, nụ cười tỏa nắng, trông rất ấm áp.
Người con gái thành thiện này, phải chăng là nguyên nhân khiến anh trở nên vô cảm với bất cứ người con gái nào xung quanh anh? Và khiến nước mắt anh trở nên hóa đá trong một thời gian trước khi cô đến? Cô im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ, cô mãi suy nghĩ về Thiên Vương và làm cách nào để cô có thể trở về bên anh mà không để ý gì đến nụ cười buồn của Tuệ Linh vì Tuệ Linh biết vị trí của mình trong trái tim anh đang nhạt dần.

Tuệ Linh từ từ đi lại gần cô, khẽ chạm tay lên vai cô, cô cảm thấy mọi vật nhạt dần nhạt dần, trước khi biến mất cô vẫn nhìn thấy được cái mỉm cười nhẹ nhàng như làn gió của Tuệ Linh. Cô cảm thấy tim mình đau nhói và mọi vật vụt tắt, tất cả chỉ còn là một mảng màu đen tối.
***
Đã 30 phút trôi qua, anh vẫn ở đó, ôm cô vào lòng, anh nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên cô khi cô còn sống, Vũ Phong đỡ Ánh Tuyết ngồi xuống hàng ghế đợi ở ngoài phòng phẩu thuật rồi đi lại kéo anh đi, nhưng anh không nỡ rời xa cô cho dù cô chỉ là một cái xác chết.
“è…è…è…” tiếng kêu trên máy đo nhịp tim, trên đó là một đường thẳng dài báo tử.
Rồi chợt nó đi lên đi xuống tạo thành đợt sóng tiếng kêu cũng dần thay đổi “tin…tin…tin…”.
Như nhận thấy được sự thay đổi trong tiếng phát ở máy đo tim, theo phản xạ anh quay sang xem. Như không tin vào mắt mình, điều kì diệu thật sự đã xuất hiện? Tim cô đã đập trở lại, Vũ Phong đứng bên ngoài mừng rỡ lay lay nó, nó ngước mặt lên nhìn anh, rồi nhìn theo hướng tay anh chỉ, cái máy đo tim cô cho thấy nhịp tim cô đã đập trở lại.
Nó mừng rỡ như nhảy cẩn lên.
- Vũ Phong, anh mau gọi bác sĩ đi. – Nó nắm tay anh giựt giựt, hối thúc
Hắn gật gật đầu rồi chạy biến đi. Một lúc sau, có chừng 10 người bác sĩ lẫn y tá bước vào phòng phẩu thuật, anh đặt cô nằm xuống, rồi đứng sang một bên để cho họ kiểm tra lần nữa, cầu mong lần này cô sẽ không rời xa anh.
- Thanh ơi! Đừng rời bỏ anh thêm lần nào nữa. – Anh nhắm mắt thầm cầu nguyện.

Tim anh đập liên hồi nhìn máy đo nhịp tim của cô, anh sợ nó sẽ lại là một đường thẳng ngang báo tử nữa. Nước mắt anh trực trào rơi xuống, cầu mong đây là phép màu sẽ mang cô trở lại với anh.
Trên đời này, ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh, đã từng có nhiều người bước đến ngưỡng cửa của cái chết, nhưng vì một điều gì hay là vì một người nào đó quan trọng với họ, đã làm cho ý chí sinh tồn của họ càng lúc càng mạnh mẽ, rồi họ trở lại với trần thế, điều này khoa học vẫn chưa chứng minh được, có thể gọi đấy là phép màu chăng?
***
Một lúc sau, quá trình kiểm tra lần nữa cũng đã xong. Bác sĩ tiến lại gần anh, ông tháo khẩu trang ra, nở nụ cười nhân hậu nhìn anh.

- Thật kỳ diệu, cô ấy đã sống trở lại, 30 phút trước nhịp tim cô ấy đã ngừng đập, nhưng bây giờ nó đã hoạt động bình thường trở lại, tôi cũng không biết lý do vì sao lại như thế. Chúc mừng anh! Bây giờ chỉ cần cho cô ấy ở lại bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày và chúng tôi sẽ theo dõi tình trạng sức khỏe của cô ấy xem có chuyển biến gì nữa không. Chúng tôi sẽ chuyển cô ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt. – Ông bác sĩ đúc hai tay vào túi áo, nhìn anh mĩm cười chúc mừng. Chính ông ấy cũng không ngờ là cô đã sống trở lại, ông đã vào nghề 30 năm và đây là hiện tượng chết đi sống lại đầu tiên mà ông được tận mắt nhìn thấy. Quả là kỳ diệu.
- Cảm ơn bác sĩ… cảm ơn bác sĩ… – Anh vui mừng, quýnh cả lên, không kiểm soát được mình, anh liền ôm chầm lấy bác sĩ như một đứa trẻ, làm Ánh Tuyết, Vũ Phong cũng với những người có mặt tại đó nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng phải bật cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận