Cô Dâu Đóng Thế

Lâm Đạt bĩu nhẹ môi, thờ ơ nhún vai:

– Khỏi phải nhờ.

Khuôn miệng tôi lập tức vẽ thành hình tròn. Tuyệt vời! Mà cũng đúng thôi, anh ta cố ý lấy Trần Hoài Phương giả mạo kia mà.

– Cám…

Tôi chưa kịp nói hết câu, anh ta đã nói tiếp:

– Đi học thì không được.

Mặc kệ khuôn mặt bất mãn của tôi, anh ta xoay người bước trở lại phòng khách, ngồi phịch xuống sofa. Tôi lập tức bước theo, cố gắng thuyết phục:

– Tôi đang học năm thứ ba trường H, ngôi trường ấy là mơ ước của tôi. Bao nỗ lực làm thêm, bao ngày ăn mì gói, bao đêm cày cuốc…

– Cô muốn bị lộ thì cứ việc!


Đạt nhấn điều khiển chuyển kênh, lưng ngả ra sofa, xem tôi như không khí. Tôi đứng ngẩn bên cạnh, cuối cùng ngậm ngùi chấp nhận. Thời gian này tôi không thể quay lại trường học, không thể để lộ mình trong thân phận Lê Ngọc Quyên. Ít nhất cho đến khi… tôi có thể bình an rời khỏi cuộc hôn nhân này.

– Tôi hiểu rồi.

Lâm Đạt thở hắt ra, khẽ lắc đầu. Ngẩng lên, chau mày giục:

– Cô thay đồ đi, về nhà họ Lâm. Gặp người nhà tôi, liệu mà diễn!

Đã đến lúc gặp gỡ gia đình “chồng” rồi! Một lời dặn dò đầy “quan tâm” thể hiện rõ… anh ta xác định bao che cho tôi, cũng để phù hợp mục đích kết hôn của anh ta.

– Phải… đi ngay bây giờ sao, hình như… anh cũng chưa ăn sáng mà?

Anh ta nhíu mày, nhếch miệng cợt nhả:

– Cô biết nấu à?

Hai má tôi nóng ran trước câu hỏi của anh ta. Bữa tối hôm đó tôi nói nhất định sẽ không nấu cho “chồng” ăn. Tôi không ưa bếp núc, ngửi mùi dầu mỡ thôi là muốn xỉu, nên tuyệt nhiên không vào bếp.

Nhớ lại thêm ấm ức, tôi bĩu nhẹ môi:

– Anh biết thế sao còn cố lấy tôi?

– Xuống kia, ăn nhanh!

Đạt bảo tôi cùng đi ăn sáng bên ngoài? Tôi cười cười, xua tay:

– Ăn ngoài không tốt đâu. Tối qua tôi nấu nhiều lắm, ăn không hết còn cất trong tủ. Tôi hâm lại nhá?


– Đồ qua đêm, vứt hết đi!

Đúng là cái đồ lãng phí! Tôi nhún vai, không thèm tranh cãi thêm, bước nhanh trở lại phòng ngủ. Chiều qua tôi mang vali to quần áo từ nhà họ Trần về đây, các bộ đồ sang chảnh của “tiểu thư Hoài Phương” luôn sẵn sàng cho tôi diện. Bảy ngày bảy bộ, không cần trùng lặp.

Tháng tư rồi mà trời vẫn rét, năm nay rét muộn. Mang một bộ váy len hồng viền ren vào toilet, tôi làm vệ sinh cá nhân, trang điểm nhẹ rồi mặc nhanh lên người. Con người kia… có lẽ chẳng thèm bất ngờ vào phòng đâu, nhưng… tôi vẫn không thể mặt dày thay đồ bên ngoài được.

Tôi cùng Lâm Đạt ăn nhanh bát phở dưới khu nhà hàng tầng một. Quán phở giới thượng lưu cũng có khác, mỗi bát cả tiền trăm, mà ăn cũng bình thường. Tôi vừa ăn vừa tiếc đứt ruột. Ngồi trước mặt tôi, con người kia, đương nhiên, nói một lời cũng tiếc.

Chui vào chiếc Maybach đen bóng chục tỉ, tôi tự an ủi mình. Tuy lòng có hơi lạnh, dù tôi sợ lạnh, nhưng tạm thời cũng êm. Theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Hài lòng thôi, Quyên!

Nhớ lại bát phở kia, tôi quay sang Lâm Đạt. Anh ta đang đánh lái chiếc xe khỏi tầng hầm tòa chung cư. Góc nhìn nghiêng cũng đẹp xuất sắc. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mềm mại tinh tế như vẽ… tôi vô thức nuốt ực một ngụm. Quyên ơi, mày thích ngắm anh ta từ bao giờ thế?

Tôi lắc lắc đầu chỉnh lại bản thân, tò mò hỏi:

– Anh thích ăn phở à?

– …

Vâng, không thèm trả lời! Không sao, thích thì mới ăn chứ. Tôi liền nhỏ giọng nói tiếp:


– Tôi biết nấu phở đấy. Ngày xưa mẹ tôi từng nấu hàng phở, tôi vẫn phụ mẹ. Hương vị còn ngon hơn quán kia, lại không chém đứt cổ như bọn họ. Từ mai tôi nấu cho anh nhé!

– Ồn ào!

Im thin thít. Anh ta… thật là kẻ đáng ghét! Cũng đúng thôi, nếu anh ta đáng yêu, nhất định không có cuộc hôn nhân này. Người phù hợp với anh ta, chắc chắn rất là nhiều, chỉ cần anh ta ưng, sẽ có hàng tá tiểu thư nhà giàu xứng đôi cùng anh ta đeo nhẫn. Cuộc hôn nhân ấy sẽ từ rất sớm, không phải khi anh ta ba mươi mốt tuổi như hiện tại. À, Lâm Đạt hơn tôi tận mười tuổi, thế mà… trẻ bất ngờ, lần gặp đầu tiên tôi đoán anh ta tầm hai bảy hai tám là cùng. Anh ta tu nghiệp tại Mỹ, vừa về nước đã lập tức kết hôn. Hoài Phương hơn tôi ba tuổi, chắc hẳn cô ấy nhìn trẻ hơn tôi nhiều nên mới chọn tôi. Đến tận lúc này, tôi vẫn không biết mặt cô ta. Khẽ thở dài… cuộc sống vất vả làm tôi già trước tuổi mất rồi!

Khoang xe yên lặng đến tận cổng nhà họ Lâm.

Ngôi biệt thự trắng tĩnh tại giữa một khu vực yên tĩnh, cây xanh bao bọc, có cổng an ninh ngay từ phía ngoài. Lâm Đạt phóng xe qua cánh cổng đồng tự động, mở cửa xe bước ra. Tôi cũng lục tục theo chân anh ta. Vừa xoay người, đã bắt gặp một cô gái trẻ xinh đẹp.

Khuôn mặt cô ta trong sáng thuần khiết, đường nét nhỏ nhắn tinh xảo. Mái tóc đen mềm mại buộc nửa, để xõa. Trên người là bộ váy ren trắng, khoác thêm một chiếc áo len lông thỏ. Bốn chữ “tiểu thư nhà giàu” hiện rõ trên từng đường nét. Ồ, có lẽ lần đầu tiên tôi mới gặp một tiểu thư nhà giàu đúng hiệu.

Khóe miệng cong cong nở nụ cười, đôi mắt ánh lên tia sắc sảo rất khác với vẻ hiền dịu, cô ta cất lời:

– Anh Đạt, chị dâu, hai người đã về rồi à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận