Cô Dâu Đóng Thế

Chiều tối, Lâm Đạt quay trở lại, còn xách theo một hộp cơm cùng một hộp cháo. Anh ăn cơm, tôi ăn cháo. Có thể nào, tôi và anh, sẽ chính thức là vợ chồng? Cứ thấy khó tin thế nào đó!

– Trong người thấy thế nào rồi?

Một câu hỏi quan tâm từ ai kia nhè nhẹ vang lên, ánh mắt chăm chú nhìn tôi quan sát, vậy mà… tôi chợt rùng mình. Thực tình, chưa được quen với sự chăm sóc dịu dàng từ anh. Tôi ậm ừ đáp:

– Cũng… khỏe hơn rồi.

Anh khẽ nhướng mày, gật đầu hài lòng. Đưa thuốc cùng cốc nước ấm cho tôi, sau đó, bổ cam! Lâm Đạt, tôi biết anh từng chăm sóc khi tôi say bí tỉ, nhưng chăm sóc với sự tận tình thế này… gai ốc tôi cứ nổi rần rần. Bao hình ảnh về tháng ngày người đàn ông kia lạnh lùng để bản năng dẫn dắt, so sánh với người đàn ông đang dịu dàng chăm sóc tôi, tự nhiên lại thấy, chẳng có chút liên quan. À, tôi quên mất, anh là một người có trách nhiệm, một con người có lòng trắc ẩn… Miệng cứng… nhưng có thế nào tim vẫn mềm. Cũng chính vì vậy… mà tôi đã từng đánh cược bản thân, quyết định theo anh.


Đêm đến, anh ngủ giường cho người nhà. Cứ vậy, một tuần sau, vết thâm tím trên cơ thể được thuốc thoa cũng mờ dần, chỉ còn nhàn nhạt, còn sức khỏe của tôi đã khôi phục. Tuổi trẻ có lợi thế sức bật, bác sĩ gật đầu, cho phép tôi xuất viện.

Sáng thứ bảy tháng sáu oi ả, nắng rực trời xuyên qua kẽ lá. Tiếng ve kêu rộn ràng khắp khoảng sân xanh mướt của bệnh viện. Thay quần áo bệnh nhân, mặc lên người một bộ váy hoa mềm, tôi rời nơi đầy mùi thuốc khử trùng này, theo Lâm Đạt ra xe. Nghĩ về những ngày tháng sắp tới, tôi lại khẽ run lên. Lấy anh, chính thức làm dâu nhà họ Lâm, tôi sẽ phải đối diện với tất cả tội lỗi của mình, đối diện với những con người căm ghét khinh bỉ tôi nhất trên thế giới này. Nhưng… tôi chấp nhận, vì anh!

Dù vậy, vẫn kéo lưng áo anh, giương đôi mắt lo lắng hỏi:

– Anh… báo hỉ… là thế nào?

– Một bữa tiệc thông báo.

Tiệc? Phải gặp mặt, phải đối diện thật rồi! Nhưng… cứ vậy ở bên anh, chính tôi, bố mẹ tôi sẽ chịu thiệt thòi. Anh đã không ngại, tôi cũng sẽ chai mặt! Da mặt tôi… còn ngại không chai nổi sao?

Đạt không đưa tôi về khách sạn Memory, mà về… thẳng nhà họ Lâm! Trái tim tôi nhảy loạn như cào cào, sợ hãi đến tím tái. Bàn tay ai kia nhẹ nhàng siết chặt tay tôi, cho tôi sự bình yên trấn định tôi cần nhất lúc này.

– Đừng lo. Nhà đều đã biết chuyện.

Tôi gật đầu, khẽ nhắm hờ hai mắt. Để có thể thực sự bình yên, e rằng… cuộc chiến vẫn còn dài. Chỉ là… có phải từ lúc này, tôi đã không còn cô độc, dù anh lấy tôi vì lý do gì đi chăng nữa. Trách nhiệm… có phải là điều anh luôn làm được?


Chiếc Maybach phóng thẳng vào sân biệt thự nhà họ Lâm. Lần thứ hai tôi đến đây, nhưng tâm trạng của tôi, đã khác như hai đầu thái cực. Vẫn cứ run lên, tôi nấp sau lưng Đạt, cùng anh tiến vào trong nhà. Không một ai ở trong phòng khách, cả người làm cũng không.

Đạt bực bội bước ra ngoài, để tôi lại một mình, cô độc trong căn phòng khách rộng lớn sang trọng. Có thế nào, gia đình họ cũng không chấp nhận tôi. Cảm giác tủi thân làm sống mũi tôi cay xè, nhưng tôi hiểu… mình không có quyền tủi thân! Để có thể ngồi ở đây, tôi đã là kẻ quá sức may mắn rồi, những người tôi làm tổn thương mới là kẻ phải ấm ức khó chịu.

Ngỡ ngàng nhìn về phía cửa, hai mắt tôi lập tức mở to, trừng trừng căm giận trước một người vừa bước vào phòng. Lâm Linh San. Tôi khá bất ngờ khi cô ta khỏe mạnh hơn tôi nghĩ. Đương nhiên, tôi vẫn còn chưa quên chuyện cô ta mưu sát tôi.

Linh San nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ vằn hận thù hơn bao giờ hết. Sau tất cả, cô ta vẫn được gia đình Đạt chấp nhận.

– Báo hỉ? Đừng mơ có ai đến dự tiệc báo hỉ của mày! Cả nhà họ Lâm không đời nào chào đón mày!

Tôi trừng mắt, hừ một tiếng đáp lại:


– Anh ấy chọn tao, mày ghen quá hóa cuồng à? Báo hỉ có thì có, mà chẳng có thì thôi, nhá!

Phía sau có tiếng bước chân, cô ta nhanh chóng chỉnh lại thái độ lạnh nhạt, hừ một tiếng quay ra. Người vào phòng lúc này là Lâm Đạt. Anh khẽ lắc đầu:

– Ba mẹ không cho phép ai ra tiếp. Không sao, mình về thôi!

Tôi mím môi, trầm lặng gật đầu. Vừa cùng anh bước khỏi phòng khách, bất ngờ, ba anh từ hành lang bước tới, một bạt tai đáp thẳng vào má anh.

– Lâm Đạt, mày… vì con nhỏ dối trá này mà bôi gio trát trấu vào gia đình họ Lâm! CÚT! TAO KHÔNG CÓ LOẠI CON NHƯ MÀY!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận