Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu


Tại văn phòng của Tô Dĩ Thần.
Anh mở két sắt dưới bàn làm việc, lấy ra bản thỏa thuận trước đây giữa anh và Đường Thiên Tuyết, bây giờ nó đối với anh chỉ như tờ giấy vụn vô dụng, anh không chút do dự liền cầm ngang tờ giấy định xé đôi, nhưng đột nhiên cửa văn phòng lại mở ra mà chưa có sự cho phép của anh, anh nhíu mày vội để tờ giấy vào trong ngăn bàn, lấy vài cuốn sách đè lên vẻ mặt vẫn làm ra vẻ như đang làm việc.
Tô Dĩ Thần hơi nhướng mày nhìn người đàn ông có bộ râu quai nón, bộ tóc vuốt keo bóng bẩy, mặt một bộ suit màu xám tro sạch sẽ lịch sự, nhưng lại đến chỗ của người khác mà tự tiện như ở cái ổ của mình, khiến anh thấy có chút phiền phức.
Ông ta chính là bác hai của anh - Tô Diệc Hải, tính tình 'miệng nam mô bụng bồ dao găm' ai cũng biết, chỉ là không tiện nói ra trước mặt.
Xét về vai vế, ông ta lớn hơn anh là điều khỏi phải bàn cãi, ở T&T ông ta là Phó chủ tịch chỉ đứng sau bố của anh.
Cùng là người Tô gia, nhưng ai cũng ngầm hiểu Tô Diệc Hải và bố của anh chia ra hai phe rõ rệt.

Mọi chuyện xuất phát từ năm xưa, người trở thành chủ tịch của T&T là bác cả của anh, nhưng ông ấy mắc bệnh và mất chỉ sau nửa năm đứng đầu điều hành tập đoàn.

Chương 32: Tô Diệc Hải
Cùng là người Tô gia, nhưng ai cũng ngầm hiểu Tô Diệc Hải và bố của anh chia ra hai phe rõ rệt.

Mọi chuyện xuất phát từ năm xưa, người trở thành chủ tịch của T&T là bác cả của anh, nhưng ông ấy mắc bệnh và mất chỉ sau nửa năm đứng đầu điều hành tập đoàn.
Bác cả của anh lúc đó chưa có vợ, cũng không có con cái, bác hai là Tô Diệc Hải theo lý sẽ được kế nghiệp, nhưng bác cả đã để lại di chúc giao cho bố của anh điều hành tập đoàn chứ không phải là Tô Diệc Hải.
Năm đó là một năm không yên ổn với Tô gia, Tô Diệc Hải làm lớn chuyện, nhưng từng lá đơn ông ta kiện lên tòa đều bị bác bỏ, thế là ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà đứng sau đứa em trai của mình.
Chuyện xảy ra cũng hơn 20 năm rồi, người gầy dựng nên T&T đồ sộ như hiện tại là bố của Tô Dĩ Thần, tuy nhiên Tô Diệc Hải vẫn ngấm ngầm không phục.


Đương nhiên, người thừa kế tương lai sẽ điều hành tập đoàn này như anh, liền trở thành cái gai trong mắt của ông ta.
Tô Dĩ Thần biết, ông ta sẽ không dễ dàng để yên cho anh cướp mất vị trí mà ông ta nhẫn nhịn bấy lâu cũng không có được, anh cũng không cần ông ta để yên mà lúc nào cũng sẵn sàng nghênh đón.

Đôi chân bị phế không thể đi lại như người thường này, đều là để diễn cho ông ta xem cả.
Tô Diệc Hải mặc kệ Thính Văn ngăn cản vẫn đẩy toang cửa bước vào, ông ta ung dung ngồi xuống rót một tách trà, thở dài một hơi rồi mới nói.
"Dĩ Thần à, con trở lại làm việc mấy tuần rồi mà sao không thấy liên lạc gì với ta hết vậy? Đợi lâu quá không thấy con gọi nên ta đã đến thẳng đây luôn, không phiền con đang làm việc đấy chứ?"

Chương 32: Tô Diệc Hải
"Dĩ Thần à, con trở lại làm việc mấy tuần rồi mà sao không thấy liên lạc gì với ta hết vậy? Đợi lâu quá không thấy con gọi nên ta đã đến thẳng đây luôn, không phiền con đang làm việc đấy chứ?"
Tô Dĩ Thần không giả tạo như Tô Diệc Hải, anh có tiếng bá đạo ngang ngược nên chẳng có gì lạ khi bật lại một người mà anh không thuận mắt.
"Đúng là có chút phiền phức, bác có thể học hỏi nhân viên của mình gõ cửa trước khi vào văn phòng của người khác đấy."
Tô Dĩ Thần không nhìn ông ta mà trả lời, mắt vẫn dán vào đống tài liệu còn chưa xử lý xong.
Tô Diệc Hải ban đầu có hơi đơ người, nhưng ngay sau đó ông ta lại bật cười khôi hài nói.
"Hai ta là người một nhà, con đâu cần phải khắt khe với ta như vậy?"
Nói xong, ông ta thản nhiên hớp một ngụm trà nóng, Tô Dĩ Thần nhếch miệng cười khẩy chằng buồn trả lời lại.
Nhìn Tô Dĩ Thần đang ra vẻ làm việc chăm chỉ trước mặt, Tô Diệc Hải mà bất chợt lộ ra vẻ mặt khá gian tà.


Chương 32: Tô Diệc Hải
Nhìn Tô Dĩ Thần đang ra vẻ làm việc chăm chỉ trước mặt, Tô Diệc Hải mà bất chợt lộ ra vẻ mặt khá gian tà.
"Dĩ Thần à, con không cần phải xem kỹ mấy thứ đó quá đâu, trước sau gì ta cũng xem lại thôi.

Con nên tập trung lo cho sức khỏe của mình trước đi, nếu không, khi cậu em của ta về lại trách ta ngược đãi đứa con trai yêu quý của nó đó."
Tô Diệc Hải nâng chất giọng khàn đặc của mình lên, ẩn ý mỉa mai ta đây mới là người có chức vụ cao hơn, chắc sợ anh không nhận ra nên mới cố ý nhấn mạnh như vậy.
Tô Dĩ Thần vẫn bình thản mà làm việc, miệng còn hơi cười đáp lại.
"Bác Hải, sức khỏe của tôi gắng gượng cũng có thể làm hết công việc của mình, nếu để bản thân nhàn rỗi quá, e là có người sẽ không phục khi tôi lên giữ chiếc ghế chủ tịch, không phải sao?"
Những lời Tô Dĩ Thần nói ra đều rõ như ban ngày, chỉ có những kẻ có tật giật mình mới nghĩ là anh đang châm biếm ai đó.
Nét mặt luôn tỏ ra hòa nhã của Tô Diệc Hải cũng không phải tầm thường, từ sau khi thua kiện, ông ta chưa bao giờ để lộ ra khuôn mặt nóng giận trước mặt ai khác.
"Ha ha, phải phải, là ta không thấu đáo.

Ta cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của con, lo không đảm đương nổi thôi."

Chương 32: Tô Diệc Hải
"Ha ha, phải phải, là ta không thấu đáo.


Ta cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của con, lo không đảm đương nổi thôi."
"Vậy tôi phải cảm ơn bác đã lo lắng hộ tôi rồi."
Tô Dĩ Thần đáp một cách hời hợt.

Tô Diệc Hải liền đứng dậy phất tay một cái.
"Không cần phải khách sáo với ta vậy chứ? Thôi, con tiếp tục làm việc đi, ta đến để xem con như thế nào thôi.

Nếu có cần giúp đỡ thì đừng có ngại gọi cho ông bác này đấy."
Tô Diệc Hải cười thành tiếng vài cái rồi quay người đi.

Trước khi mở cửa bước ra, nét mặt của ông ta có vài giây thay đổi khác lạ, tròng mắt liếc qua như muốn quay ngoắt hướng tới Tô Dĩ Thần.
"Ha, để xem mày có lên chức chủ tịch được không đã, cứ tiếp tục háo thắng đi cháu trai của ta."
Cánh cửa đóng sầm, Tô Dĩ Thần chợt cười lắc đầu nhẹ.
"Uy lực không đủ mà lúc nào cũng muốn giương oai, bác cả đúng là sáng suốt."
...
Chừng mười lăm phút sau, văn phòng của Tô Dĩ Thần lại có tiếng gõ cửa.

Chương 32: Tô Diệc Hải
"Là Thính Văn à!"
"Vâng, Tô thiếu, kết quả báo cáo có đầy đủ rồi."

Thính Văn bước vào, còn cẩn thận khóa trái cửa để tránh có người tự ý xông vào như vừa rồi, Tô Dĩ Thần ngay lập tức dừng lại công việc để ngửa tai lắng nghe.
"Tô thiếu, khi kiểm tra dữ liệu camera của tám năm trước, trong năm ngày mà Phó tổng Tô ở lại Hoa Vũ, ngoài những người dọn phòng thường xuyên ra thì có ba người vào căn phòng tổng thống đó.

Cụ thể là ngày đầu tiên có quản lý của khách sạn và thư ký của Phó tổng Tô, cả hai người đều là nữ và chỉ vào đó khoảng hai mươi phút.

Được biết thư ký đó bây giờ đã nghỉ việc và quản lý khách sạn đã được chuyển sang nơi khác công tác.

Người còn lại chính là Phó chủ tịch Tô Diệc Hải, ông ấy đến vào ngày thứ năm và chỉ ở lại trong phòng khoảng năm phút.

Khi bọn họ đến, đều có Phó tổng Tô ở trong phòng.

Còn có một điều, dữ liệu camera của đêm thứ ba đến trưa thứ tư đã bị hỏng không thể khôi phục, nguyên nhân được ghi chép lại là do có sự cố kỹ thuật.

Nhưng có một điều kỳ lạ là toàn bộ cụm camera dẫn đến căn phòng tổng thống cũng bị y hệt, cho nên vào khoảng thời gian đó không thể điều tra được là có ai vào căn phòng đó hay không?"
Tô Dĩ Thần cau mày nghĩ ngợi, theo Đường Thiên Tuyết nói, cô đã đứng trước phòng tổng thống mà gõ cửa, Thính Văn nếu có xem camera cũng nên nhận ra đó là Đường Thiên Tuyết rồi mới phải, nhưng anh ta không hề nhắc đến, điều đó có thể suy ra là Đường Thiên Tuyết đến vào đêm camera bị hỏng.
Từ đầu đến cuối, người duy nhất có thể bức ép Đường Thiên Tuyết vào đêm đó chỉ có Tô Dĩ Thâm, có khả năng anh ta là cho người xoá đoạn camera chứng cứ đó cũng nên.
Tô Dĩ Thần hoàn toàn có thể cho người điều tra sâu hơn, nhưng chuyện này có liên quan đến danh dự của Đường Thiên Tuyết, ngoài anh ra anh không muốn ai biết đến nữa hết.
Nếu để biết chắc chắn, chỉ còn một cách là kiểm tra ADN của Tiểu Di với Tô Dĩ Thâm, nhưng ngộ nhỡ là thật thì cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chắc chắn Đường Thiên Tuyết sẽ không thể thoải mái sống với anh nữa.
Mọi chuyện không phải lúc nào rõ ràng cũng là tốt, Tô Dĩ Thần thở dài, lấy đầu ngón cái và ngón trỏ xoa xoa sơn căn, có lẽ mọi chuyện nên dừng ở đây thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận