Đường Thiên Tuyết bị sốt cao đến gần ba mươi chín độ, cô nằm mê mang suốt một ngày, từ lúc bầu trời còn sáng rực đến khi chỉ còn ánh hoàng hôn.
Cũng không phải Đường Thiên Tuyết chỉ nằm yên bất động, mồ hôi của cô tiết ra đầy, người liên tục cựa quậy, môi nhép nhép nói gì đó cũng không rõ ràng.
Dù đang hôn mê, nhưng người của cô cứ gồng lên, bàn tay cô nắm chặt lấy chăn, đôi chân mày chau lại như đang chìm trong cơn ác mộng.
Tô Dĩ Thần vừa giận lại vừa lo.
Anh giận vì cô đã bệnh đến mức này mà còn cố lết thân đi làm, nhưng vì lo nên anh mới không rời khỏi mắt khỏi cô dù chỉ nửa giây.
Lau mồ hôi, thay khăn đắp lên trán cho cô, xoa bóp chân tay cho cô không bị mỏi, những gì anh bác sĩ căn dặn, Tô Dĩ Thần đều tự tay mình làm.
Người coi công việc đặt lên hàng đầu như anh, lại vì người vợ cũ này mà bỏ bê cả một ngày không màng tới.
Cấp dưới gọi đến, đối tác gọi đến, anh cũng không còn tâm tư nào để nghe.
Nhìn anh còn lao lực hơn cả lúc làm việc, Thính Văn cũng không thể mặc kệ mà bước vào khuyên răng.
"Tô thiếu, ở đây đã có y tá rồi, cô Đường cũng không có gì đáng ngại, anh nên đi nghỉ ngơi hoặc ăn gì đó lót dạ đi, anh đã ngồi đây cả ngày, chắc hẳn đã rất mệt rồi."
Chương 56: Não úng
"Không mệt, cậu về trước đi, khi nào cần tôi sẽ gọi."
Tô Dĩ Thần chỉ nói đúng một câu, nhưng cũng đủ để Thính Văn hiểu có khuyên nữa cũng bằng thừa.
Chỉ là anh ta không hiểu, nếu đã quan tâm đến vậy, thì từ đầu tại sao lại ly hôn? Thật sự không thể hiểu nổi.
Đã qua một đêm, mặt trời lặn rồi lại lên, Tô Dĩ Thần cả đêm không chợp mắt, lại cứ liên tục nhìn đồng hồ.
Hơn một ngày rồi, Đường Thiên Tuyết dẫu đã hết sốt như vẫn chưa tỉnh.
Cả người Tô Dĩ Thần vì thức trắng cũng trở nên uể oải.
Anh khoanh tay ngả lưng ra ghế nhắm mắt một lát, xong lại ngủ quên lúc nào không hay.
Đúng lúc Tô Dĩ Thần đang chợp mắt, thì Đường Thiên Tuyết bắt đầu có động tĩnh.
Cô từ từ mở mắt, khung cảnh mờ căm rồi rõ dần, thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ, cô choàng bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Không ngờ người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Tô Dĩ Thần, trong đầu có chút khó hiểu.
Cô lờ mờ đoán, có lẽ khi cô ngất anh đã đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô không cần anh ban phát ân huệ cho mình, một chút dính dáng đến anh cô cũng không muốn.
Mặc kệ bản thân đang truyền dịch, cô dứt khoát đưa tay lên định rút kim tiêm ra.
Chương 56: Não úng
Tô Dĩ Thần như có một linh cảm đặc biệt, anh bất thình lình lại giật mình thức dậy ngay đúng lúc tay cô vừa chạm vào ống dẫn, anh đột ngột hét lớn làm Đường Thiên Tuyết cũng giật thót.
"Cô tính làm gì vậy hả?"
Cô chưa kịp làm gì, anh đã giữ chặt hai tay cô như gông, không cho cô động đậy nhúc nhích.
Càng nghĩ càng bực tức, Đường Thiên Tuyết không ngại nói thẳng, giọng cô gay gắt như muốn tuyên chiến.
"Anh quan tâm tới tôi làm gì, đi mà quan tâm người đã giết con anh đấy.
Tôi biết, con mắt tinh tường của anh làm sao có thể không biết Hoắc Đình Đình thật ra chính là Đường Mạn Đình.
Ha, nói gì mà đau lòng vì con mất, hoá ra đó cũng chỉ là cái cớ để anh lợi dụng."
Đường Thiên Tuyết nói ra câu này mà bản thân cũng hụt hẫng, xót xa, vì trót tin lầm người nên cuộc đời của cô mới bi kịch đến thế này đây.
Cô đau lòng, nhưng Tô Dĩ Thần cũng không dễ chịu hơn, anh càng giữ chặt đôi tay đang càng quấy của cô mà hạ giọng thấp xuống nói.
Chương 56: Não úng
"Cô nghĩ tôi là loại người đáng khinh đến mức có thể đem chuyện đó ra để lợi dụng sao? Đường Thiên Tuyết, muốn làm gì cũng cần dùng cái đầu để suy nghĩ, cô không biết mình đang chọc phải ai sao?"
Đường Thiên Tuyết cười kiểu hờ hững, đưa ánh mắt cợt nhả hướng lên nhìn anh.
"Vâng, tôi không nghĩ nhiều được như anh, mà tôi có chọc phải ai thì cũng không có liên quan đến anh nữa rồi, anh không cần lo vì tôi mà mất mặt nữa.
Bỏ tay ra."
Đường Thiên Tuyết dằn mạnh, thế nhưng vẫn không tài nào dứt tay ra được.
Tô Dĩ Thần vẫn cố không chịu hiểu, giữ chặt tay cô mãi không buông.
"Tô Dĩ Thần tôi là ai mà cô nói thì tôi phải nghe?"
Đường Thiên Tuyết bị giọng điệu ngạo mạn của anh làm cho tức điên như muốn gào thét lên.
"Bỏ ra."
"Không bỏ."
"Tôi nói anh bỏ ra."
Chương 56: Não úng
Đường Thiên Tuyết vùng vẫy người dữ dội, như xem anh như một thứ tà ma muốn tránh né càng xa càng tốt.
Tô Dĩ Thần hết cách, anh đành lấy thứ cô sợ nhất ra doạ, để cô chịu ngồi yên không làm loạn nữa.
"Cô còn ngoan cố nữa thì tôi sẽ ăn cô ngay tại đây, cô tin không? Nhìn đi, cửa không khóa, ai cũng dễ dàng vào được."
Đường Thiên Tuyết chợt sững người, nhưng cô không còn là thiếu nữ dễ bị mấy lời này làm cho kinh sợ.
Đường Thiên Tuyết của bây giờ chưa có chuyện gì là chưa từng trải qua, lá gan cũng vì thế mà bạo dạng hơn rất nhiều.
Cô giương mắt đe doạ ngược.
"Anh dám, tôi sẽ la lên nếu anh dám động vào tôi.
Tôi không phải là người mất mặt mà là anh, đến lúc đó thì đừng trách sao…"
Câu nói của Đường thiên Tuyết đột ngột bị đứt quãng, chính vì Tô Dĩ Thần mất kiên nhẫn, liền ấn mạnh cô xuống giường trong khi cô đang nói.
Anh vòng một tay xuống eo cô mà ôm siết lại dính chặt vào thân mình, anh chiếm lấy môi cô mạnh bạo, hôn thật sâu, luồng quýt xoắn tít vào bên trong.
Anh muốn kiểm soát cô, nhưng anh lại đang dần mất kiểm soát chính bản thân mình.
Cứ phải là Đường Thiên Tuyết anh mới trở nên khao khát như thế, nay cô buông lời thách thức, người không sợ trời không sợ đất như anh, không dễ gì không làm.
Gọi anh là chúa tể cơ hội cũng chẳng sai.
Chương 56: Não úng
Tô Dĩ Thần mỗi lúc một điên cuồng, Đường Thiên Tuyết bị anh hôn đến nóng cả người, ngạt thở không chịu được mà liên tục đánh vào người anh.
"Tô Dĩ Thần… buông ra… ưm."
Không ngờ anh lại dám làm thật, tay anh sờ soạn khắp người cô, còn một chút nữa là kéo rơi mảnh áo còn lại trên người cô xuống rồi.
Cách anh hành xử đâu khác gì mấy tên sàm sỡ giữa ban ngày ban mặt.
"Cứu… a…"
Tô Dĩ Thần buông lỏng môi cô ra, như biết trước được việc cô sẽ kêu lên, anh ngay lập tức cắn vào một nơi nhạy cảm khác khiến giọng cô lạc hẳn đi.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, một cô y tá mặt mày hớn hở bước vào.
"Bệnh nhân… á… Tôi xin lỗi, lát nữa tôi quay lại sau."
Vào không đúng lúc, nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn, mặt cô y tá nóng bừng như muốn bốc khói ngay tức khắc quay ngoắc lưng đóng sầm cửa lại.
Chương 56: Não úng
"Ôi, chọc mù mắt tôi đi."
Cô y tá chụp tay lên hai con mắt chạy mất tâm, không dám nán lại thêm nữa.
Đường Thiên Tuyết cũng ngay lập tức dùng chân đá anh ra, nhanh chóng kéo tấm chăn che lại phần da thịt bị lộ, gương mặt đỏ còn hơn than hồng, mặt mũi mất hết, chắc sau này cô không dám quay lại cái bệnh viện này nữa mất.
"Tô Dĩ Thần, anh đúng là có bệnh.
Ở bệnh viện mà anh cũng dám..."
Tô Dĩ Thần vậy mà vẫn bình thản mà trưng ra gương mặt không biết xấu hổ.
"Cô đã biết tôi dám, vậy còn không ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho tôi? Cô còn làm càng, bây giờ tôi tiếp tục."
"Anh…"
"Tôi làm sao?"
Đường Thiên Tuyết ngồi cuộn lại trong chăn như con rùa đang thụt vào chiếc mai cứng cáp bảo vệ nó khỏi nguy hiểm.
Chương 56: Não úng
Cô lưỡng lự, nhưng cũng không thể nhịn được nữa liền nói rất đanh thép.
"Tôi… tôi sẽ kiện anh tội sàm sỡ.
Tôi không còn là vợ anh nữa nên anh chẳng có quyền gì mà động chạm vào người tôi cả.
Rồi ai cũng biết anh chính là tên sở khanh, biến thái."
Tô Dĩ Thần bĩu môi rồi nhướng mày, thái độ như chẳng để lời răng đe của cô vào tai.
Anh còn nói một câu kỳ quặc không thể tin được.
"Ồ, vậy tôi sẽ nói với họ, cô là bạn gái của tôi, nếu là bạn gái thì làm chuyện đó rất là bình thường."
Tô Dĩ Thần như muốn chọc ghẹo cho Đường Thiên Tuyết đến tức chết, khiến cô không thể nào nói chuyện bình tĩnh được nữa.
"Tô Dĩ Thần, não của anh bị úng nước rồi sao? Ai là bạn gái của anh? Có ma mới tin lời anh nói."
Tô Dĩ Thần đột nhiên tiến lại gần, đôi mắt nhìn cô có chút tà, dù cô có né tránh, cũng không ngăn được những ngón tay của anh tiến tới mà nâng cằm cô lên.
Lúc câu nói của anh lại thốt lên, bỗng nhiên cô cảm nhận luồng không khí xung quanh mình có phần ớn lạnh.
"Là em đó, em yêu.
Cô y tá vừa rồi chính là nhân chứng của chúng ta.".