Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu


Tô Dĩ Thần đặt tay lên chiếc khăn che mỏng manh, nóng lòng được nhìn thấy trọn vẹn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ sẽ cùng anh đi hết quãng thời gian còn lại.

Thời khắc anh chầm chậm vén lên chiếc khăn che mặt, khi vẻ đẹp của của cô dâu hoàn toàn được phô bày, cũng là thời khắc cả khán phòng ồ lên, lại một lần xì xầm bàn tán nữa.
"Người đó chẳng phải là vợ cũ của chủ tịch Tô sao? Không thể tin được mà."
"Trời ơi, tôi không biết mình có đi nhầm đám cưới không nữa.

Nhưng có Tô Dĩ Thần ở đây thì chắc chắn là không nhầm rồi, nhưng làm sao có thể…"
Đột nhiên, có người la toán lên thu hút mọi sự chú ý.

Cô ta chỉ tay vào chậu pha lê, ánh mắt vô cùng thảng thốt.
"Tên… tên của cô dâu trong thiệp cưới đổi rồi kìa.

Chính là… Đường Thiên Tuyết."
Lúc này, mọi người mới để ý đến mà nhìn lại thiệp cưới của mình.

Không biết từ khi nào, phần tên cô dâu trong thiệp cưới không còn là Vương Hân Nghiên nữa, hoạ tiết trong thiệp cưới cũng bị biến đổi hoàn toàn khác.
Từng nét chữ, từng đường vẽ trong thiệp cưới bỗng nhiên sáng lên trong nước, nhìn lấp lánh và kỳ diệu vô cùng.
Thật ra cũng không có gì là thần bí ở đây cả, Tô Dĩ Thần chỉ áp dụng một chút thủ thuật nhỏ mà thôi.
Mặc kệ đám đông náo loạn, Tô Dĩ Thần vẫn nhìn Đường Thiên Tuyết, ánh mắt như bị dán chặt, có cố tách cũng không thể rời nếu như anh không muốn.
Đối với những người khách bên dưới, chiếc thiệp cưới đó có thể là điều kỳ diệu, nhưng đối với anh, việc kỳ diệu chính là Đường Thiên Tuyết đang đứng đây, đứng trước mặt anh ngay lúc này.
"Đường Thiên Tuyết, từ giờ em đã đường đường chính chính được sở hữu anh rồi, em có vui không?"
Đường Thiên Tuyết ngước nhìn anh, nửa vui, nửa lại nghiêm túc túc nói.
"Lần thứ hai thay người khác gả cho chủ tịch Tô, vui, vui chết đi được."
Tô Dĩ Thần đưa hai tay lên áp vào má của cô, anh hạ thấp người xuống mà nói nhỏ.
"Anh xin lỗi, anh lại nợ em rồi, vậy… anh dùng cả đời này trả có được không?"
Đường Thiên Tuyết chậm nhịp vài giây, cô cũng đang rất căng thẳng vì xung quanh toàn là người, cô đỏ cả mặt vì ngại.

Nhưng dù sao cũng phải hoàn thành hôn lễ, cô mỉm cười đưa tay đặt lên hông của anh đáp lại.
"Được."
Tô Dĩ Thần chậm rãi tiến tới, Đường Thiên Tuyết cũng từ từ nhắm mắt lại, trong vỏn vẹn chưa đầy một giây, hai đôi môi đã chạm vào nhau, không nồng nhiệt, nhưng lại khó cưỡng.

Mặc dù bên dưới sôi nổi bàn tán, nhưng khi thời khắc hai người hôn nhau, những tiếng vỗ tay chúc phúc vẫn vang lên, ban đầu là một vài người, nhưng sau đó là cả hội trường.
Có người còn hét lớn.
"Dù không biết chuyện là thế nào là, nhưng chúc chủ tịch Tô và phu nhân trăm năm hạnh phúc."
Sau đó những tiếng vỗ tay càng lớn hơn, bầu không khí đã trở lại hân hoan như ban đầu, đúng với một buổi hôn lễ.
Nhưng nó chỉ kéo dài được một chốc, còn chưa đến một phút thì cánh cửa lớn kia bất chợt mở ra lần nữa.
Vương Hân Nghiên là người mở toang cánh cửa, cô ta vẫn mặc bộ váy cưới trên người nhưng tóc tai có phần rối xù, người đổ đầy mồ hôi, lớp trang điểm thì vón cục trông rất ghê.
Vốn khi đến nơi cô ta định chỉnh trang lại, nhưng màn hình chiếu trực tiếp trong hôn lễ của cô ta đã bắt đầu phát sóng ngay giữa sảnh của khách sạn, cô ta ngớ người ra, đến khi thấy một người khác không phải là cô ta bước vào lễ đường cùng với Tô Dĩ Thần, cô ta đã phát điên mà chạy thẳng đến đây.
Ngay lúc này, chứng kiến Tô Dĩ Thần đang hôn một người khác trong hôn lễ của chính mình, cô ta méo mó mặt mày, không thể kiềm chế được mà hét cực lớn.
"Tô Dĩ Thần, anh đang làm cái quái gì vậy?"
Tiếng hét của cô ta khủng khiếp đến mức loa phát thanh cũng phải chào thua.

Có người bị nổi da gà vì tiếng thét của cô ta, có người còn giật mình suýt ngã.
Tô Dĩ Thần chậm rãi rời môi Đường Thiên Tuyết, anh vuốt mặt cô, thái độ vẫn điềm tĩnh nói.
"Hôm nay em cứ là cô dâu xinh đẹp, mọi chuyện còn lại để anh giải quyết."
Nói rồi, anh quay người lại, cố ý đi lên phía trước che chắn cho Đường Thiên Tuyết khỏi ánh mắt như muốn lột da rút xương của Vương Hân Nghiên, anh vẫn bình thản đáp lời.
"Vương Hân Nghiên, cô có nhầm không? Đám cưới của cô theo tôi biết thì nó ở hội trường bên cạnh chứ không phải ở đây.

Tôi cũng không có mời cô đến, cô hét lớn như vậy là muốn gây rối hôn lễ này sao?"
Vương Hân Nghiên trợn mắt không thể tin được, vì chạy bộ hơn năm tầng lầu do không chờ nổi thang máy, chân của cô ta muốn nhũn ra, cô ta chầm chậm lê bước lên phía trước.
"Tô Dĩ Thần, anh nói gì vậy? Em mới là cô dâu của anh mà.

Đây là hôn lễ của chúng ta mà."
Vương Hân Nghiên thần trí trở nên bấn loạn, mình xuống dàn khách mời, chỉ tay loạn xạ.
"Thiệp cưới mời bọn họ là tên của em và anh.

Trên báo đài cũng thông báo hôn lễ của em và anh.

Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, anh muốn chối bỏ nhanh như vậy sao? Ha, đâu có dễ.

Để em xem gương mặt của ả hồ ly tinh kia thế nào mà dám cướp vị trí của em, em phải cào nát mặt cô ta."
Vương Hân Nghiên nghiến răng, xách váy dữ dằn xông lên.

Nhưng cô ta đi hướng nào, Tô Dĩ Thần cũng nghiêng về hướng đó, căn bản là không muốn cho cô ta tiến lên.
Anh nhếch miệng, sự ấm áp, nhẹ nhàng trước đó của anh đối với cô ta đều tan biến không còn một vết tích.

Anh lại giống trước kia, cao ngạo nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, anh buông lời cười cợt vì đối với hạng người bản tính đã ngấm bùn sình như cô ta, anh không cần phải tử tế.
"Vương Hân Nghiên, cô mới vừa ngủ mơ dậy đó à.

Tô Dĩ Thần tôi mà phải cưới loại người mạt hèn, bẩn thỉu như cô? Cô còn không xứng làm người rửa chân của người làm trong nhà tôi nữa là."
Câu nói chạm đến điểm cực hạn của sự khinh bỉ, Vương Hân Nghiên trừng to mắt như muốn nổ tung vì cơn tức giận đang phun trào.

Nhưng cô ta vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra xung quanh có rất nhiều người, thế nên cô ta chỉ gằn giọng, kìm nén cơn giận mà nghiến răng nói nhỏ.
"Tô Dĩ Thần, anh quên Đường Thiên Tuyết đang nằm trong tay ai rồi sao, anh đối xử với em như vậy là không sợ cô ta gặp nguy hiểm?"
"Cảm ơn vì lo cho an nguy của tôi, nhưng tôi đã ở đây rồi cô cũng không cần lo làm gì nữa."
Giọng nói của Đường Thiên Tuyết vang lên từ phía sau Tô Dĩ Thần, bước chân của cô cũng di chuyển lên dần lộ ra trước sự không ngờ của Vương Hân Nghiên.

Cô ta ngay ngay lập tức hốt hoảng, cổ họng chỉ phát ra được mấy tiếng lắp bắp.

"Cô… cô sao lại…"
Đường Thiên Tuyết nhìn bộ dạng không thể khép miệng của Vương Hân Nghiên mà nén cười, cô khoát tay Tô Dĩ Thần thân mật, ngước nhìn anh bằng ánh mắt thâm tình.

"Hôm nay là ngày cưới của chúng tôi, nên tôi sẽ không nổi giận với cô đâu.

Hơn nữa, tôi cũng chúc mừng cô, hôm nay cũng là ngày cô kết hôn nhỉ?"
Đường Thiên Tuyết không nói điều gì nặng nề, nhưng từng câu từng chữ, đến cả hành động đều là sỉ nhục Vương Hân Nghiên.

Từ tận tâm can cô ta không chịu nổi liền la lớn.

"Đúng đó, hôm nay là ngày tôi kết hôn cùng Tô Dĩ Thần, cô là cái thá gì mà dám thay thế tôi, hôm nay tôi phải cho cô biết tay."
Vương Hân Nghiên đưa bộ móng dài ngoằn nhọn hoắt ra và nhào bổ đến Đường Thiên Tuyết như một con linh cẩu hung tợn, nhưng còn chưa kịp chạm đến Đường Thiên Tuyết đã có một bàn tay to lớn từng đâu xuất hiện, giáng thẳng vào mặt cô ta một cách không thương tiếc.

Cú tát làm cô ta ngã lăn quay, trong lúc đầu óc choáng váng đang dần khôi phục, cô ta nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông mà không phải Tô Dĩ Thần đứng trước mặt cô ta.

Khi đôi mắt dần nhìn rõ người này, mặt của cô ta càng thêm tái xanh, cô ta rụt người lại hèn nhát.

"Hoắc… Hoắc Diêm, tại sao ông lại đánh tôi.

Không lẽ ông cũng bênh cho ả cướp chồng đó, ông quên rằng cô ta đã làm gì con… gái ông…"
"Nó là con gái tôi, tôi không bênh nó chẳng lẽ lại đi bênh cô? Nực cười thật đấy, kẻ như cô, lừa được tài sản của một ông già, có được chút tiền liền lên mặt nghĩ mình thông minh? Đúng là ngu dốt."
"Ông… ông điều tra tôi?"
Hoắc Diêm trừng to mắt, khí thế đáng sợ dồn hết vào cô ta, ông ta nói với một vẻ phẫn nộ kìm nén.

"Muốn tìm được con gái thì cũng phải điều tra chút đỉnh về người đã bắt cóc nó chứ? Có đúng không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui