Đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của chúng nó nữa, ông thấy không? Ông ép Thiếu Trạch phải cưới con gái Hàn lão gia vì để liên môn gia tộc khiến vợ chồng nó không hạnh phúc, sống dày vò.
Ông ép Tiểu Kiều và Thần Thần phải xem mắt kết hôn sớm khiến chúng nó càng ngày càng xa lánh ông hơn, chẳng phải là những việc ông làm là phản tác dụng sao?
Đoạn nói phu nhân đặt tách trà xuống, bước tới phía sau lão gia.
Ông trầm ngâm một hồi, rồi bảo:
- Nhưng tôi không muốn con mình, lá ngọc cành vàng, nhà con quyền quý, sao lại có thể yêu một đứa ất ơ nào đấy không cùng đẳng cấp? Lỡ mai sau sa cơ vào tay kẻ khác thì sao? Nếu chúng nó không dựng vợ gả chồng thì gia tộc họ Mộ sẽ tuyệt tự tuyệt tôn hay sao?
- Ông làm thế khác nào hủy hoại tương lai của con mình vì những tư tưởng cổ hủ nào? Tới với nhau cũng là cái duyên cái số, chúng nó có câu chuyện của riêng mình mà...
...
Mộ phu nhân nói chẳng sai.
Bên ngoài trời hãy còn mưa, bầu trời xám xịt một màu u uất.
Ở một nghĩa trang cách đó khá xa, một cô gái mặc chiếc váy đen, đội chiếc mũ rộng vành cùng màu với chiếc váy, đôi bàn tay gầy guộc, trắng nõn ôm bó hoa cúc trắng, phía sau cô là một vài vệ sĩ mặc vest đen, một người lấy chiếc ô tối màu che cho cô.
Nét mặt cô gái phảng phất nét u buồn, sầu não.
Đó chính là Nhị tiểu thư Mộ Tiểu Kiều.
Cô cúi xuống đặt bó hoa cúc xuống ngôi mộ.
Tiểu Kiều nhìn vào di ảnh trên tấm bia mộ...
- Tiêu Phong, hôm nay đã được gần 1 năm kể từ khi anh đi rồi, em nhớ anh lắm...!
Lệ cô rưng rưng trên khóe mắt.
Đôi mắt cô hoe đỏ, giọng nói run run.
- Em không thể để anh ra đi trong oan ức, vô vọng như vậy, em không thể để kẻ cướp đi mạng sống của người em yêu có thể sống yên ổn được.
Tiêu Phong, bao lâu nay em đã cho người điều tra về người đã gây ra tai nạn cho anh, dường như có kẻ đang cản em lại.
Nhưng...!Tiêu Phong à, bằng tất cả tình yêu của mình, em sẽ tìm ra kẻ đó, sẽ báo thù cho anh...
Nói tới đây giọng nói của cô chuyển thành tiếng nức nở.
Bàn tay cô nắm chặt, môi mím lại, đôi mắt hằn lên sự thù hận sâu sắc.
Tiểu Kiều cũng giống như Lập Hạ, cô cũng từng có một tình yêu đẹp, một tình yêu thơ mộng với một chàng trai.
Hai người họ "môn đăng hộ đối", anh là một thiếu gia nhà quyền quý, một chàng trai ấm áp và dịu dàng, chiều chuộng cô rất mực.
Họ bên cạnh nhau ở một chuyện tình trong mơ, chuyện tình cổ tích.
Chàng trai ấy nay chỉ còn là một nấm mồ lạnh lẽo kia.
Buổi tối định mệnh hôm ấy, hai người đi chơi cùng nhau, một chiếc xe Audi lao tới phía họ với tốc độ chết người.
Anh lao tới đẩy cô ra khỏi đầu xe, kéo cô khỏi lưỡi hái tử thần, nên cô vẫn bình an vô sự, chỉ bị thương nhẹ.
Còn người chỉ vài phút trước còn nắm đôi bàn tay cô, bây giờ người đầy máu nằm bất động trên đường.
Tài xế bỏ trốn ngay sau đó, Tiểu Kiều chỉ thoáng thấy bóng dáng một người phụ nữ trước bánh lái.
Trong phút giây định mệnh cuối cùng trong lúc xe cấp cứu tới, cô ôm anh vào lòng, khóc nức nở.
Anh dùng tất cả sức lực còn lại của mình đưa tay lên vuốt tóc cô, trối lại: "Anh yêu em...".
Xong câu đó, đôi bàn tay anh buông xuống, cô có lay gọi đến thế nào anh cũng không tỉnh lại nữa...
Đêm đêm cô còn ám ảnh về vụ tai nạn kinh hoàng ấy.
Kẻ gây ra cái chết cho bạn trai cô tới giờ vẫn chưa xuất hiện, tất nhiên là một đồng bồi thường cũng không có.
Nhưng cô quyết tâm sẽ tìm ra kẻ đó, kẻ mang đến đau khổ cho cô và cái chết cho anh...