"Tại sao mình lại đánh cô ta?", "Liệu mình có phải đã hại đời cô ta?", "Rốt cuộc trong cơn say ma men dẫn lối mình đã làm gì?", "Cái thai trong bụng của cô ta có phải của mình hay không???"...Dòng suy nghĩ kéo dài miên man trong đầu Mộ Thiếu Trạch.
Hắn bắt đầu lắp ghép mọi thứ lại một cách vô thức nhưng những mảnh kí ức hắn có chỉ toàn là sự trống rỗng vô hồn, không gì cả.
Hắn nhớ lại hình ảnh cô lúc nãy, trên hai cánh tay cô còn có những vết bầm lớn, trên mu bàn tay trái còn có một vết thương chưa lành miệng, chân cô cũng chi chít những vết bầm tím chỗ mờ chỗ rõ...bên khóe miệng cô còn có một chỗ tím bầm, cũng nhạt màu đi phần nào...Vậy hắn thực sự là kẻ bạo lực trong cơn say?
Hắn hoang mang tột độ, lòng 3 phần nghi hoặc 7 phần như 3, hắn không phải nghi ngờ cô, mà là nghi ngờ chính bản thân hắn.
Thiếu Trạch thực sự là kẻ tệ bạc đến thế sao? Hắn thực sự chẳng hề muốn chuyện này xảy ra đâu.
Hắn chỉ muốn cô rời đi chứ thật sự chẳng nghĩ rằng mình lại có thể là một kẻ vũ phu đến thế.
Thiếu Trạch ngẩn người suy nghĩ trên ghế sofa, thấy hình ảnh lúc nãy của Lập Hạ và tờ giấy báo thai trên tay mình, hắn bất giác có chút động lòng.
Không để hắn trầm ngâm quá lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hắn cau mày, thì ra là thư kí của hắn nhắc nhở lịch công tác ngày mai.
Trong thời khắc "dầu sôi lửa bỏng" như thế này, Thiếu Trạch thực sự muốn hủy chuyến công tác để làm rõ một chín một mười câu chuyện oái ăm do mình gây ra và tính hướng giải quyết.
Nhưng không thể, người hắn sẽ gặp ấy là một trong những người vô cùng quan trọng với tập đoàn của gia đình hắn.
Nếu anh ta hủy chuyến công tác lần này, Mộ lão gia sẽ không nhân nhượng, không thương tiếc gì thằng con mà thẳng tay đuổi Thiếu Trạch ra khỏi nhà.
Hơn nữa theo lời của Mộ Thần, chi nhánh bên ấy đang gặp không ít vấn đề, cần có hắn mới giải quyết êm xuôi cho được.
Thế là hắn đứng lên khỏi chiếc sofa và bắt đầu thu dọn hành lí.
...
Ngày hôm sau, Thiếu Trạch ra khỏi nhà chuẩn bị bước vào xe thì cô tình nhân bé nhỏ Lương Trà Trà của hắn chạy tới.
Hắn gạt ả ta ra, cô ả õng ẹo phụng phịu với hắn.
Biết rõ trong lòng cô ta muốn gì, hắn đặt chiếc chìa khóa nhà vào lòng bàn tay ả ta.
- Anh sẽ đi khoảng 1 tuần lễ đấy, trong thời gian này, em có thể sống ở đây, miễn là đừng động vào ba mẹ anh là được, nếu không thì chắc chắn có chuyện không hay
Ả ta cười thích thú với đôi mắt đầy sự khoái chí.
Dúi đầu vào lòng Thiếu Trạch, ả cất giọng tình tứ:
- Dạ em biết rồi anh yêu - Ả ôm chặt hắn - Em sẽ trông nhà anh thật cẩn thận nè, về sớm với em nha anh...
Tất cả những hình ảnh của đôi "gian phu dâm phụ" kia bị Lập Hạ trên bậu cửa sổ căn gác xép nhìn thấy hết.
Cô mím môi, tay nắm chặt, cô có một vị khách không mời rồi.
Ăn sáng xong, cô vẫy chào quản gia mới rồi đi làm.
Đụng mặt ả tình nhân trước cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa dữ dội.
Cô nhìn ả ta với nửa con mắt, ánh mắt cô hiện rõ khinh bỉ, ghê tởm dành cho ả Trà Trà.
Ả ta cũng không vừa, đôi mắt ánh lên sự đắc thắng và kiêu kì của một đứa trà xanh, trà vàng, trà đỏ...gì đó.
Lúc này Lập Hạ biết rằng, cuộc chiến tàn khốc thực sự bắt đầu trong ngôi nhà của chính mình