Vốn dĩ là một câu hỏi nhưng Cảnh Vân Trạch không cho thời gian để Lâm Quân Nhi trả lời, mà anh trực tiếp bế cô lên giường.
Cả cơ thể cao lớn của anh đè nặng lên cơ thể thanh mảnh của cô, hoàn toàn che hết cô rồi.
Lâm Quân Nhi có chút bất ngờ, người đàn ông này không phải vừa rồi mới nói muốn đi nghỉ vì mệt sao? Sao đột nhiên khí xuân xung mãnh thế?
- Anh muốn làm gì?
- Cùng em sinh em bé!
Dứt lời, Cảnh Vân Trạch liền cúi xuống hôn lên cánh môi nhỏ nhắn của cô, tuy không phải lần đầu nhưng Lâm Quân Nhi cũng không thể tự tin với một vóc dáng mà mình không nhìn thấy được.
Hiện tại bản thân cô cũng khá quan ngại việc này, vì những ngày qua hình như cô cũng cao tăng mấy cân rồi thì phải.
Bàn tay thô ráp của Cảnh Vân Trạch chạm đến vòng eo của cô, bất chợt anh dừng lại, nhìn cô, nói:
- Hình như em tăng cân rồi.
- Anh cũng nhìn ra rồi sao? Em cũng thấy hình như mình có tăng cân rồi, bụng cũng bắt đầu bự lên thì phải.
Nhưng Cảnh Vân Trạch cũng muốn vợ mình tăng vài cân cho đẫy đà hơn.
Hiện tại anh rất thích cơ thể này của cô, vừa mềm mại lại còn đẫy đà, vòng một hình như cũng có dấu hiệu to hơn, vòng hai tuy không phải quá mũm mĩm nhưng chạm vào rất thích, cảm giác hiện tại của Cảnh Vân Trạch chính là thích thú.
- Không sao, có da có thịt một chút sẽ xinh đẹp hơn.
- Ý anh là bình thường em không xinh?
- Không có, ý anh là lúc nào em cũng xinh.
Lâm Quân Nhi có chút nhướng mày, đáng lẽ ra một tên trực nam như anh phải là dạng không biết gì về thả thính mà? Sao đột nhiên cô có cảm giác anh vẫn còn đang giấu nghề nhiều lắm.
Nhưng không để Lâm Quân Nhi nghĩ ngợi lâu thì Cảnh Vân Trạch đã trực tiếp hôn lên cổ của cô, càng không quên để lại một số bằng chứng ân ái của hai người.
Hình như Lâm Quân Nhi nghe thấy tiếng của Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà đang ở bên ngoài cửa, vốn dĩ cô còn muốn gọi anh nhưng hiện tại Cảnh Vân Trạch đã không thèm để tâm đến những chuyện phiền phức ngoài kia.
Cách xa nhau một ngày thôi anh đã không chịu nổi, đằng đầy phải cách xa cô tận một tuần trăng, làm sao anh có thể bỏ qua được.
Lâm Quân Nhi còn chưa kịp nói gì thì anh đã trực tiếp hôn lấy cô, nụ hôn nóng bỏng kia khiến cho cô không biết bản thân vừa nghĩ gì nữa.
Đầu óc của cô quay cuồng trong nụ hôn ướt át của Cảnh Vân Trạch, lúc này cô mới choàng tay ôm lấy cổ của anh, nhưng bất chợt cô lại chạm được cái gì đó.
Hình như là dây chuyền, cô liền dừng lại, hỏi:
- Anh có sợi dây chuyền này từ khi nào vậy?
- À, cái này sao? Là Hàng Kình Âu đưa cho anh, cậu ta nói là bùa may mắn cho anh.
Sao vậy? Em không thích sao?
Lâm Quân Nhi hình như đoán ra được gì đó rồi, cô chỉ cần anh xác nhận được một chuyện nữa thôi.
- Chắc anh ta có em gái đúng chứ?
Cảnh Vân Trạch kinh ngạc, anh còn chưa kể về Hàng Kình Âu mà, sao cô lại biết trong nhà của cậu ta có em gái?
- Sao em biết?
- Bình thường thì những người như các anh sẽ không tin vào các loại bùa may mắn này đâu.
Hơn nữa sợi dây chuyền có dây khá mảnh, chỉ có những cô cái thích đeo nó như một món trang sức, em đoán không nhầm thì là dây làm bằng bạc đúng không? Bùa may mắn bình thường phải dùng dây chứ?
Cảnh Vân Trạch bật cười, sau đó anh trực tiếp kéo đứt sợi dây chuyền kia ra, rồi ném sang một bên.
Âm thanh của sợi dây bị đứt khiến cho Lâm Quân Nhi ngạc nhiên, cô liền hỏi:
- Sao anh lại kéo đứt nó?
- Anh không muốn vợ anh nghĩ lung tung.
Lâm Quân Nhi có chút cảm động, nhưng sau đó Cảnh Vân Trạch lại bồi thêm một câu, biến câu chuyện từ cảm động sang cảm lạnh.
Anh đã nói:
- Vì anh nghe nói nếu phụ nữ mang thai mà cứ cau có khó chịu, nghi ngờ lung tung thì sinh em bé sẽ rất xấu xí.
Con gái của anh không được xấu xí như vậy.
Nhưng nghe hai chữ "Con gái" lại khiến cho Lâm Quân Nhi kinh ngạc, anh là cháu đích tôn vậy mà lại thích con gái hơn con trai sao? Lúc này Lâm Quân Nhi lại tiếp tục bị anh làm cho cảm động.
Nhưng cảm động chưa được ba giây thì ngay lập tức đã cảm cúm, anh đã nói:
- Vì con trai sẽ dành vợ với anh, còn con gái ít nhất thì khi em không có ở nhà thì anh sẽ có con gái bên cạnh cho đỡ buồn.
Khéo môi Lâm Quân Nhi co giật, cô dám khẳng định tên đàn ông này là trực nam một trăm phần trăm!
Bỏ qua những câu chuyện tám ngẫu thì Cảnh Vân Trạch lại tiếp tục công việc của mình.
Anh trườn dài trên cơ thể tuyệt mỹ của cô, quả nhiên là vợ anh có khác, da dẻ trắng nõn, lại còn mềm mại như bông, thật sự một khi đã chạm là không rời bỏ được mà.
Sau một lúc vờn nhau thì Cảnh Vân Trạch cũng đã chờ sẵn ở phía dưới, không đợi cô mở miệng nói thêm câu nào là anh trực tiếp đem hạ bộ căng cứng đưa vào.
Hai nơi va chạm khiến cho cả anh và cô đều không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Lúc này Lâm Quân Nhi trực tiếp bấu chặt lấy tấm lưng của anh, vì móng tay của cô đã cắt ngắn rồi nên không làm anh trầy trụa gì cả.
Nhưng từ lực tay của cô thì anh có thể biết được hình như cô vẫn chưa quen với nhịp điệu của anh thì phải.
Bất giác Cảnh Vân Trạch di chuyển nhẹ nhàng.
Hành động này của anh cũng đủ để biết anh quan tâm đến cảm nhận của cô như thế nào, Lâm Quân Nhi cũng không biết nên nói gì với nam nhân ngốc này nữa.
Một lúc lâu sau ở trong phòng không ngừng truyền ra âm thanh rên rỉ cùng với tiếng thở dốc.
Ngay cả bản thân Lâm Quân Nhi cũng không biết tên nam nhân này đã ra vào bên trong mình bao nhiêu lần, nhưng cô biết được khi cô mất ý thức thì tên này vẫn còn luân động không ngừng nghỉ.
Trên giường, phòng tắm rồi cả ở trước cửa, mỗi nơi anh đều để qua dấu tích của cuộc hoan ái kịch liệt này.
Vốn dĩ Cảnh Vân Trạch chỉ định "ăn" cô một lần, nhưng mỗi lần chạm đến cơ thể mềm mại như bông kia lại khiến anh không ngừng muốn cô.
Cứ như vậy là căn phòng vốn ảm đạm lại truyền ra những âm thanh vô cùng tà mị, nhưng cũng may là phòng có tường cách âm nếu không thì những người ở bên ngoài cũng phải bịt tai lại vì ngượng ngùng.
Đến khi Cảnh Vân Trạch thỏa mãn thì anh mới ôm vợ ở trong lòng, nhẹ nhàng xoa bụng của cô.
Anh cũng không hi vọng hiện tại vợ mình sẽ mang thai, vì nếu cô thật sự mang thai thì cuộc phẫu thuật sẽ phải dời lại.
Nhưng anh lại nôn nóng đến ngày cô nhìn gương mặt của mình.
Nhìn báo nhỏ đã ngủ rồi, trông cô thật tĩnh lặng.
Ở lần đầu tiên anh đã từng nghĩ cô là dạng con gái nhu thuận và dịu dàng, nhưng anh lại không ngờ hai người ngu ngốc như Lâm Tào và Quý Mẫn lại có thể sinh ra được một cô con gái trân bảo như thế này.
Ai nói cô là sát tinh chứ? Rõ ràng là phúc tinh mà.
Cảnh Vân Trạch đang định ôm vợ ngủ, nhưng Dương Dung Nhuệ lại nhắn cho anh một tin.
[ Dương Dung Nhuệ ]: A Trạch, chúng ta gặp nhau được không?
[ Cảnh Vân Trạch ]: Ở đâu?
[ Dương Dung Nhuệ ]: Ở bến tàu cũ, nơi chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên.
Em có chuyện muốn nói với anh.
[ Cảnh Vân Trạch ]: Được.
Chờ tôi.
Nhắn xong tin nhắn cuối cùng thì Cảnh Vân Trạch cũng tắt máy, rồi ngay lập tức ném điện thoại sang một bên, xong nằm xuống ôm lấy vợ mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Anh đẹp chứ anh đâu có ngu, đi gặp riêng người yêu cũ thì báo nhỏ nhà anh sẽ xiên xỏ anh như thế nào đây, bình thường anh đã lép vế với vợ rồi, bây giờ lại còn đi gặp người cũ để cô có cớ chọc ngoáy sao? Anh đâu có ngu.
- Báo nhỏ, ngủ ngoan nhé, yêu em..