Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Edit: mèo suni

Từ khi ngày hôn lễ được quyết định, Lăng Tâm Đồng các lúc càng nóng nảy.

Cô không biết quyết định của mình là đúng hay sai, nhưng khi thấy ba cười ngày càng nhiều, cô thấy tất cả đều đáng giá.

Vào ngày hôn lễ, cha mẹ của Mộ Hải Nghị cũng gấp gáp trở về nước, trưởng bối hai bên gia đình vừa gặp nhau lập tức nói chuyện không dứt, đề tài là về cặp vợ chồng son kia, từ khi họ còn nhỏ đến bây giờ, nhưng hai nhân vật chính đã đỏ mặt tía tôii khi nghe họ nói những chuyện đó.

Mà hôm nay nữ chính Tâm Đồng có thể nói là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới, mặc bộ áo cưới màu trắng vào càng làm tôn lên sự nhu mì và thuần khiết của cô, hoàn toàn trở thành tiêu điểm khi đứng trước mặt mọi người; mà chú rể Mộ Hải Nghị cũng mặc một bộ comple màu trắng, bởi vì vóc dáng của anh vừa cao vừa gầy, mặc comple vào liền giống như vương tử, thân sĩ, ưu nhã.

Có rất nhiều khách quý đến tham dự hôn lễ đặc biệt là các nhân vật tiếng tăm, Tâm Đồng rất mệt mỏi khi cứ phải đi kính rượu thế này, chỉ mong hôn lễ kết thúc sớm một chút, có thể rời khỏi bữa tiệc, trở về nghỉ ngơi.

Nhưng mà, chỉ cần vừa nhớ tới đêm tân hôn, cô không khỏi khẩn trương.

Thời gian trôi qua từng giây, hôn lễ dài dòng và bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, sau khi tiễn khách xong, Tâm Đồng đi theo Mộ Hải Nghị trở lại chỗ ở của anh.

Ba mẹ Mộ Hải Nghị nhiệt tình mời ba mẹ Tâm Đồng cùng nhau trở về, tiếp tục uống rượu ôn chuyện cũ, Mộ Hải Nghị đứng tiếp khách ở một bên, còn Tâm Đồng lại về phòng tân hôn để nghỉ ngơi.

Ngồi đợi trong phòng, nhìn cách trang trí và chiếc giùong lớn bắt mắt kia, cô nhịn không được lại lo lắng, tuy rằng anh từng đồng ý sẽ không ép buộc cô làm bất cứ việc gì cả, nhưng nếu anh hối hận nuốt lời, thì cô nên làm sao bây giò?

Lúc cô đang suy nghĩ miên man, anh đã tiến vào phòng tân hôn, cười nói: "Ba mẹ vọ đều đã trở về, tôi định gọi cô xuống tiễn họ, nhưng bố vợ đã say mèm, nên mẹ vợ chỉ nghĩ cách làm sao để đưa ông trỏ về thật nhanh mà thôi."

"Thật không? Tôi cũng biết ba uống quá nhiều." Cô biết  hôm nay ba rất vui vẻ, nhưng nếu cho ông biết sụ thật, chẳng phải càng làm ông đau lòng sao?

"Bởi vì ông ấy vui vẻ mới có thể quá chén, tôi tin tưởng điều bọn họ mong muốn nhất chính là có thể thấy hôn nhân của chúng ta hạnh phúc." Anh tà mị nhìn cô.

"Chúng ta sẽ hạnh phúc sao?" Loại hôn nhân giả dối này, lấy đâu ra hạnh phúc chứ?

Đau lòng hơn nữa chính là cô thậm chí không biết anh cưới cô là có mục đích gì? Bởi vì sợ nhà họ Lăng không có tiền trả nợ, cho nên mới muốn khống chế cô?

"Việc này thì xem cô thế nào thôi, nếu có tâm thì nhất định sẽ hạnh phúc." Dù biết trong lòng cô không có anh, nhưng anh vẫn như có thể trói buộc cô bằng hôn nhân.

Anh cũng biết làm như vậy sẽ chỉ làm cô có ác cảm vói anh, nhưng anh đã không thể khống chế chính mình, chỉ muôn giũ cô bên người, không nghĩ nhiều về những chuyện còn lại.

"Anh cho rằng không có tình yêu thì hôn nhân sẽ hạnh phúc sao?" Cô cắn cắn môi dưới, nước mắt cố nén rất lâu rốt cuộc cũng chảy xuống.

Nhìn thấy nước mắt của cô, tim Mộ Hải Nghị như ai dày xéo, nhưng anh vẫn gượng cười: "Tình yêu là cái gì? Có tiền mới là quan trọng!"

"Không sai, tiền rất quan trọng, nhưng nó không mua được hạnh phúc." Cô dùng sức đúng lên, đề phòng nhìn anh: "Anh... Đêm nay anh muốn ngủ chỗ nào? Hoặc là tôi ngủ ỏ chỗ khác cũng được, tôi không thể ngủ cùng anh." 

"Đêm nay không được, tôi ba mẹ tù nước ngoài trở về, bọn họ sẽ ở chỗ này vài ngày, nếu ngủ riêng nhất định bọn họ sẽ phát hiện." Anh nói.

Giọng nói của cô hơi lón, trừng mắt hỏi: "Ý của anh là tôi và anh... phải ở chung phòng sao?"

"Phải, trước khi ba mẹ tôi rời khỏi đây, chúng ta phải diendan...le%quy&don làm như vậy." Anh gật gật đầu, thấy thái độ bất mãn của cô, nhịn không được nói: "Chẳng lẽ cô muốn cho trưởng bối nhìn thấy cảnh này, sau đó lo lắng cho chúng ta?"

"Tôi... Vậy anh muốn ngủ ỏ chỗ nào?" Cô nhìn gian phòng này, không phải có một chiếc giường đôi và một cái sô pha đủ hai người ngủ sao?

"Tôi ngủ ở sô pha." Anh thản nhiên nói, lại nhìn thấy cô còn ăn mặc áo cuới "Có muốn đi tám không? Sẽ thoải mái hơn đó."

"Ừm, tôi cũng muốn tắm một chút."

Cô đứng lên, thấy anh vẫn đứng ở nơi đó, nhịn không được nói: "Anh có thể tránh đi một chút không?"

"Cô định thay ở đây ư?" Mộ Hải Nghị cười khổ: "Tôi ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía cô, đã được chưa?"

Tâm Đồng không nói gì, thấy anh ngồi ở trên sô pha đưa lưng về phía cô, lúc này cô mới định cởi váy cưới.

Cái gì vậy? Nhìn như dây kéo sau lưng không kéo xuống được!

Tâm Đồng nóng nảy liều mạng kéo dây kéo, nhưng càng kéo càng không làm gì được, mười phút sau vẫn không thể cởi váy cưới ra, luống cuống tay chân!

Mộ Hải Nghị đợi nửa ngày còn nghe thấy tiếng sột soạt, nhịn không được mở miệng hỏi: "Rốt cuộc cô có cởi xong chua? Tại sao còn không đi tắm?"

"Tôi..." Chuyện như vậy, cô nói như thế nào đây?

"Cuối cùng là có chuyện gì vậy?" Nghe cô ấp úng, anh tò mò xoay người nhìn cô.

"Không cần nhìn——" cô gấp gáp nói, nhưng không còn kịp rồi, chỉ thấy anh trừng mắt nhìn cô tới bây giờ chỉ có thể kéo váy cưới tới vai, cục kì chật vật.

"Cô làm sao vậy?" Mộ Hải Nghị lập tức đi về phía cô.

"Anh không cần lại đây..." Tâm Đồng vội vã lui lại, lại vô ý đụng vào chân giường, cả người ngã vào trên giường.

"Tại sao nửa ngày rồi còn không có cởi váy cưới ra, muốn tôi giúp sao?" Mộ Hải Nghị lại hỏi.

"Anh đừng tới đây, tôi có thể tự làm được." Cô khẩn trương bắt lấy vạt áo.

"Để tôi giúp cô!" Anh không để ý đến lời cự tuyệt của cô, trực tiếp lật người cô qua, thấy dây kéo: "Tại sao lại biến thành như vậy? Cô nên nói sớm một chút! Ngu ngốc!"

"Ai ngu ngốc? Không nhìn thấy anh đang ngồi ở đó tôi cũng không như vậy." Cô giận dỗi nói.

"Còn nói không ngu ngốc, dây kéo như vậy dù ba ngày ba đêm cô cũng không cởi được, trừ khi cô muốn cắt váy cưới này."

Nói xong, Mộ Hải Nghị kéo cô đứng lên, đứng ở phía sau cô cẩn thận cởi dây kéo, ước chừng hai người lăn lộn hơn mười phút mới cởi được.

Trong lòng Tâm Đồng thở ra một hơi, đột nhiên lễ phục lại chảy xuống từ trên vai, lộ ra dáng người duyên dáng của cô.

"A!" Cô hét lên: "Anh muốn làm gì?"

Anh lập tức che miệng cô lại, nói với cô: "Cô hét cái gì? Muốn hét để ba mẹ tôi chay đến đây sao? Tôi không cẩn thận mới buông tay, thực xin lỗi."

Mắt Tâm Đồng hơi có nước, cắn môi dưới nhìn anh: "Tôi không hét nữa, vậy anh mau xoay người qua chỗ khác đi."

Nhìn cô khẩn trương, Mộ Hải Nghị cười, sau đó kéo lễ phục che lại người cô: "Dáng người của cô rất bình thường, cô nghĩ tôi sẽ bị mê hoặc sao?"

"Mộ... Mộ Hải Nghị, sao anh có thể nói như vậy, thật sự rất quá đáng!" Không sai, cô rất gầy, nhưng cái gì nên có cô cũng có mà.

"Được rồi! Tôi sửa lại là được rồi chứ, cô... rất đẹp." Anh cười mị hoặc nhìn cô, liền  trở lại ghế sô pha.

Tâm Đồng tức giận muốn cĩa nhau với anh, nhưng biết bây giờ không phải cùng lúc cãi nhau với anh, đành phải nén giận ôm quần áo vọt vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Mộ Hải Nghị nhịn không được cong môi cười, nhưng động tác đáng yêu sau lưng anh cũng đồng thời nhắc nhở anh cô không tin anh sao?

Vì thế, vẻ tươi cười trên mặt anh dần dần biến mất, cuối cùng trở thành một tiếng thở dài. Nhưng anh cũng không hỏi cô, bởi vì diendan...le%quy&don  anh đã sớm biết kết quả, mà quan hệ vợ chồng, cuộc sống hôn nhân của bọn họ có thể duy trì tới bao giờ, anh cũng không biết được, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Lăng Tâm Đồng tắm xong, còn ở trong phòng tắm nửa ngày, hai giờ sau cô mới cẩn thận đi ra, lại thấy Mộ Hải Nghị ngủ trên sô pha!

Nhìn anh cao lớn như vậy phải cuộn tròn mình trên ghế sô pha, trông rất đáng thương.

Muốn gọi anh đi tắm, lại sợ bị hiểu lầm, cô đành phải chạy nhanh lên giường, nằm ở góc giường tự thôi miên mình phải ngủ thật nhanh.

Nhưng mà không biết có phải giường quá lớn, hay thân phận bây giờ của cô đã khác, cho dù rất mệt, nhưng cô vẫn mất ngủ.

Nhưng mà, trong phòng một người khác khẳng định cũng không ngủ được như cô, nhìn anh lăn qua lộn lại, chắc nằm ở trên ghê sô pha không thoải mái?

Rốt cuộc, cô nhẹ nhàng mà kêu anh: "Mộ Hải Nghị, anh còn chưa ngủ sao?"

"Sao cô còn không ngủ?" Anh không mở mắt ra đáp lại.

"Chúng đổi chỗ ngủ được không?" Cô lại nói.

"Không cần, tôi sẽ ngủ ngay bây giờ." Anh cố ý ngáp một cái: "Cô ngủ ngon, nhớ đừng gọi nữa, tôi sẽ bị đánh thức."

"Ai nói to?" Cô cau mày: "Anh cũng đừng nghiến răng nữa!"

"À! Yên tâm, rồi cô sẽ phát hiện tôi sẽ không hiến răng cũng sẽ không nói to, là một bạn giường không tồi đâu." Mộ Hải Nghị cười khẽ.

"Làm ơn đi, nếu anh tốt như thế, tôi có thể giới thiệu cho những cô gái khác, xem ai thích anh, tôi dâng tặng vô điều kiện."

"Vậy thì tôi bảo đảm, cô tuyệt đối sẽ hối hận." Lúc này anh xoay người lại liếc cô, cười.

"Thật đúng là tự đại!" Cô khẽ hừ một tiếng: "Đúng là không bao giờ thay đổi, nhưng tôi cảnh cáo anh một lần nữa, không nên có ý đồ gì với tôi, nếu không tôi sẽ để anh chết vì giựt điện." Cô lấy gậy kích điện giấu ở phòng tân hôn ra, quơ qua quơ lại ở trước mặt anh, hy vọng có thể có tác dụng.

Mộ Hải Nghị khó tin, nháy mắt cũng không nhìn cô: "Cô còn chuẩn bị gậy kích điện?"

"Không sai. Sao nào, bị doạ rồi à?" Cô tự đắc, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, thiếu chút nữa đã bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui