Edit: mèo suni
Nhưng anh lại không biết, cuộc nói chuyện của bọn họ đều bị Tâm Đồng – người không ngủ được ra ngoài hóng mát nghe thấy.
Cô ngạc nhiên đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng vang lên cau nói lúc nãy của anh------
Anh yêu cô? Chuyện mười năm trước?
Sau khi đến nhà họ Đinh, cô phát hiện ở đây ai cũng cất giấu một bí mật rất lớn, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, khiến anh dấu diếm tình cảm của mình lâu như vậy?
Xem ra, đêm nay cô hoàn toàn mất ngủ rồi!
Mặt trời chưa mọc, sắc trời chỉ tờ mờ sáng, suốt đêm không thể chợp mắt, Tâm Đồng đứng dậy ghé vào cửa sổ, xuyên qua diendan%le.quy.don cửa số, cô nhìn thấy phong cảnh làm xuyến xao lòng người ở bên ngoài, lúc này mới phát hiện nơi này ít người sống, nên cây cối phát triển rất tốt.
Ra khỏi cửa lớn, cô đi tản bộ ở ngoài, thấy ở mảnh đất phía trước, Đinh Giai Thiến đang dùng chổi quét sân.
Dù Tâm Đồng không muốn gặp cô ta, nhưng trong lòng có một sự nghi hoặc cực lớn, nếu không hỏi rõ cô không thể được thoải mái.
"Chào buổi sáng!" Tâm Đồng đi đến, chào cô ta trước.
"Sao cô dậy sớm vậy? Tối qua có ngủ ngon không?" Đinh Giai Thiến buông chổi, xoay người đi về một hướng khác.
Tâm Đồng đi theo sau cô ta, phát hiện trước mắt là một thảm cỏ, phía trên còn có mấy cái ghế làm bằng gỗ tùng.
Ngồi ở trên ghế, nhìn những đoá hoa diễn lệ quanh mình, thảm cỏ, hít thở không khí trong lành chỉ có nông thôn mới có, làm cho người ta cực kì thoải mái.
"Không phải, vì đột nhiên tỉnh giấc, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy không khí ngoài này rất tốt, cho nên ra ngoài tản bộ một chút," Tâm Đồng không dấu diếm nói.
"Nơi này của chúng tôi rất tuyệt đúng không!" Đinh Giai Thiến hít một hơi thật sâu.
"Đúng vậy, đây là chỗ quyến rũ lòng người ở nông thôn." Tâm Đồng nhìn cô ta, miệng nhỏ nhấp nháy, không biết nên dò hỏi thế nào.
"Dường như cô có chuyện muốn nói?" Đinh Giai Thiến nhìn vẻ mặt của cô.
Tâm Đồng không muốn trốn tránh, nhìn thẳng cô ta nói: "Tối hôm qua, tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cô và Mộ Hải Nghị, tôi muốn biết toàn bộ sự việc."
"Toàn bộ?" Chuyện cô làm năm đó, còn cần người khác nói ra sao?
"Ừm, là toàn bộ, tôi biết Hải Nghị còn yêu tôi, nhưng tại sao anh ấy lại mang bộ dạng đau thương đó? Chuyện này có quan hệ gì với việc năm đó anh ấy đột nhiên bỏ đi không?" Tôi hôm qua, Tâm Đồng vẫn luôn nghĩ hai chuyện này có liên hệ.
Đinh Giai Thiến cười lạnh: "Cô đang diễn kịch sao? Là đã quên hay là biết mà giả bộ không biết?"
"Tôi.....Tôi thật sự không biết." Cô không hiểu vì sao Đinh Giai Thiến phải dùng loại ánh mắt kinh bỉ này nhìn cô.
"Được! Nếu cô đã quên, tôi sẽ nói cho cô biết, năm đó chính lời nói của cô đã khiến anh Hải Nghị đau lòng, nên anh ấy mới rời khỏi Đài Loan, chạy tới nước Anh."
"Tôi.....Rốt cuộc tôi đã nói cái gì?" Cô hoàn toàn không nhớ.
"Tôi cũng không biết rõ, nhưng chính miệng cô nói với bạn thân nhất của anh ấy rằng cô không thích anh ấy, còn ghét nữa, thậm chí không chịu thừa nhận cô đồng ý lời tỏ tình của anh ấy."
Nhớ lúc ấy, Mộ Hải Nghị về nhà lập tức tìm anh trai mình uống rượu, dường như bản thân anh ấy đã thay đổi, một bên say rượu một bên vừa khóc vừa cười, thật đúng là khiến cô ta khó thể quên.
"Tôi.....Tôi chưa từng nói chuyện đó." Tâm Đồng khiếp sợ, đứng dậy.
"Vậy ý cô là tôi bịa đặt? Vì cô, ngay cả tên anh Hải Nghị cũng đổi, vì sợ mỗi lần nghe thấy người khác gọi anh ấy là Nguyệt Phong, anh ấy sẽ không quên được giọng nói của cô." Tâm Đồng nhớ lại lời anh từng nói với cô, cả người như bị điểm huyệt, không thể di chuyển.
"Không, tôi thật sự chưa từng làm anh ấy tổn thương, từ nhỏ tôi đã thích anh ấy, cho nên tôi tuyệt đối không thể làm anh ấy bị tổn thương!" Tâm Đồng kích động.
"Mặc kệ cô có nói dối hay không, tôi nói cô biết, dù anh Hải Nghị không thích tôi, tôi cũng không cho phép anh ấy bị ức hiếp, cô đừng đùa giỡn anh ấy nữa." Đinh Giai Thiến hoàn toàn không tin lời Tâm Đồng nói, sau khi đưa ra lời cảnh cáo, liền rời khỏi đó.
Tâm Đồng chấn động, vất vả lắm mới hoàn hồn thì liền vọt vào bên trong, vừa lúc thấy Mộ Hải Nghị rời khỏi phòng, cô nhịn không được bắt lấy tay anh.
Mộ Hải Nghị bị hành động của cô doạ, nhìn thẳng cô: "Tâm Đồng, cô bị gì vậy?"
Cô liều mạng lắc đầu, nước mặt lại chảy xuống.
Mộ Hải Nghị thấy cô như vậy trong lòng càng loạn hơn, vì vậy kéo cô vào phòng mình, nâng mặt cô lên hỏi: "Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"
"Có phải anh thích tôi không?" Đôi mắt cô tràn ngập diendan^le.quy.don nước mắt, hỏi anh.
"Chuyện này------tôi....."
"Phải thì phải, không phải thì không phải, là đàn ông đừng trốn tránh như vậy.' Cô biết anh sẽ nói dối.
Nhìn đôi mắt to đang nhìn anh không chớp mắt, đôi mày nhíu chặt của Mộ Hải Nghị mới nới ra, một lát sau, gương mặt anh tràn đầy cô đơn hỏi: "Sao lại hỏi chuyện này, cô phát hiện cái gì sao?"
"Đúng vậy, tôi phát hiện bản thân rất ngốc, lại cảm thấy không hiểu. Tôi hôm qua, lời anh nói với Đinh Giai Thiến, tôi đã nghe thấy rồi."
Sắc mặt Mộ Hải Nghị thay đổi, không biết nên giải thích như thế nào.
Anh không nhịn được thở dài, nói với cô: "Nếu đã nghe thấy, sao còn bắt tôi phải nói ra, cô khiến tôi
Anh không nhịn được thở dài, nói với cô: "Nếu đã nghe thấy, sao còn bắt tôi phải nói ra, cô khiến tôi bị thương chưa đủ sao?"
"Rốt cuộc tôi làm anh bị thướng lúc nào, anh có thể nói tôi biết không?" Tâm Đồng thở sâu, anh thật sự bị cô làm cho thương tâm, nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Biết anh sẽ không nói cho cô biết nên cô đã mở miệng: "Được, anh không nói, tôi nói, em yêu anh....Từ trước đến giờ cũng không thay đổi, tưởng rằng em đã sớm quên mất anh, nhưng em phát hiện em sai rồi, lúc chúng ta gặp lại, em phát hiện mình vẫn yêu anh, quan tâm anh."
Anh cười: "Ha......Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng."
Anh cười trào phúng làm tim cô đau: "Tất cả lời em nói đều là sự thật."
"Đừng nói nữa." Đột nhiên anh nắm lấy cằm cô, thái độ ngạo mạn: "Tôi không biết cô đang giở trò gì, tôi sẽ không tin cô đâu."
Cô nắm lấy tay anh: "Có phải em đã từng nói những lời khiến anh đau khổ không?" ĐInh Giai Thiến đã nói như vậy.
Mộ Hải Nghị nhìn cô: "Cô....."
"Mau nói cho em biết, em thật sự không nhớ!" Tâm Đồng cắn môi dưới, mắt đầy nước nhìn anh chằm chằm.
"Cô hỏi Phương Hữu An đi." Nói đến người này, trong lòng anh liền tức giận, anh xem Phương Hữu An như anh em tốt, vậy mà anh ta lại chơi xấu anh nhiều lần đến vậy.
"Phương Hữu An!" Tâm Đồng nghi ngờ, trong lòng chỉ muốn làm sáng tỏ chuyện này, vì vậy lập tức lấy điện thoại gọi cho anh ta.
Phương Hữu An nhanh chóng nhận điện thoại.
"Là Tâm Đồng sao? Thật sự là cô đúng không!" Giọng nói của anh ta mang theo sự hưng phấn: "Sao điện thoại cô lại không gọi được, tôi tìm cô lâu lắm rồi!"
"Bây giờ tôi đang ở cùng Hải Nghị."
"Cái gì? Cô ở bên cạnh hắn!" Giọng điệu Phương Hữu An thay đổi.
"Chẳng những ở bên cạnh anh ấy, tôi còn biết được một số chuyện, mà chuyện này lại có liên quan đến anh." Giọng điệu cô hùng hổ, doạ người, muốn bắt anh ta nói hết mọi chuyện.
"Tôi......" Phương Hữu An nghĩ chuyện trái lương tâm mình từng làm, chột dạ ậm ừ.
Cảm nhận được anh ta bất an, giọng Tâm Đồng mềm xuống: "Anh có thể nói thẳng với tôi không? Cái tôi muốn là người bạn thành thật."
Biết giấu không được nữa, Phương Hữu An cười ra tiếng: "Ha.....Vậy mà Mộ Hải Nghị vẫn còn canh cánh trong lòng, sự nhỏ mọn! Lúc ấy, tôi chỉ muốn đùa cậu ta một chút, không nghĩ tới việc cậu ta chịu không nổi đả kích đó mà xuất ngoại......"
Cứ như vậy, anh ta nói hoàn bộ những hành động lúc đó ra hết.
"Thì ra anh đáng ghét như vậy! Tôi thật hối hận, hối hận bản thân tin tưởng anh, còn xưng anh em với anh lây vậy!" Cô cắt điện thoại, nhìn Mộ Hải Nghị vẫn không nói gì từ nãy đến giờ: "Em biết chuyện này, anh nghe em nói------"
"Cô không cần giải thích, đã không còn quan trọng nữa, huống chi đa qua lâu như vậy rồi, không cần nhắc lại." Ánh mắt anh âm u, nhìn cô, từng chút ký ức khiến tim anh đau đớn hiện lên trước mắt, anh không dám nghĩ tiếp nữa huống chi cô đang ngồi trước mặt anh.
Vì vậy anh mở cửa bước ra ngoài, để lại một mình Tâm Đồng ở đó.