Cô Dâu Hào Môn Được Cưng Chiều


"Sống thử với nhau một thời gian, biết đâu con và con bé sẽ có cảm tình thì sao?"
"Sống thử? Mẹ nghĩ con trai mẹ là hạng đàn ông dễ dãi vậy à?"
Diệp phu nhân thở dài.

Đã là lần thứ bao nhiêu rồi bà đề nghị với con trai mình về chuyện này.

Diệp gia là gia đình hào môn danh giá, nhưng chỉ có mỗi mình Khải Phong là con trai một.

Anh năm nay cũng đã 35 tuổi rồi, đâu thể cứ độc thân như vậy mãi được.

Huống hồ, nhà anh và Lâm gia đã có hôn ước từ trước, vậy mà anh vẫn cứ chần chừ.

Lâm gia cũng là một tập đoàn lớn, ông bà họ Lâm lại hiếm muộn, khó khăn lắm mới sinh được cô con gái.

Dù là như vậy, tình cảm mà Diệp phu nhân dành cho gia đình nhà họ vẫn rất tốt.
Bà từ lâu đã xem Lâm tiểu thư là con dâu của mình.

Năm nay cô chỉ mới 19 tuổi, một cái tuổi vô cùng trẻ trung và rạng ngời sắc xuân của thời con gái.

Vấn đề tuổi tác đối với bà là chuyện nhỏ, không cần quá giỏi việc bếp núc mà chỉ cần thông minh, nhanh nhẹn.


Một người mẹ chồng như vậy tìm ở đâu ra? Hai nhà dự định khi tiểu thư Lâm tròn 20 tuổi sẽ bàn chuyện cưới sinh, nhưng Khải Phong cứ dời đi dời lại vì lịch công tác, bận rộn công việc.
"Con đi đâu nữa đấy?"
Bà nhìn con trai mình ăn mặc chỉn chu, cao ráo lạnh lùng bước xuống lầu.

Khải Phong không quay đầu nhìn, chỉ trả lời vội.
"Con ra ngoài gặp đối tác."
Diệp phu nhân vừa hé môi, chưa nói lời nào thì anh đã đi mất hút.

Bà lắc đầu thở dài.

Không hiểu sao mình lại có một đứa con trai cứng đầu như thế.

Bà ấy từng mong con trai mình sau này lớn lên sẽ là một người đàn ông thành đạt được nhiều người ngưỡng mộ.

Bây giờ đạt được rồi, nhưng bản tính lại hệt như ông cụ non.
Khải Phong đi một mạch đến nhà hàng Nhật, nơi mà anh và đối tác đã có hẹn với nhau từ trước.

Anh là một người luôn nghiêm túc trong công việc, thà đến sớm một chút chứ nhất định không để người khác phải chờ đợi.
Tiên Tuyết đi cùng cô bạn của mình là A Lạc vào nhà hàng.

Lần trước đã hứa ai được điểm môn Anh cao hơn thì sẽ đãi người đó đi ăn.

Cô bạn này có phải quá thông minh rồi không? Tiên Tuyết lúc nào mà không được điểm cao các môn chứ? Cô vừa xinh đẹp lại giỏi giang, là sinh viên xuất sắc nhất của ngành kinh tế.

Cô muốn sau này tiếp quản công ty của gia đình, muốn trở thành một cô gái độc lập về mọi thứ.
"Tiên Tuyết! Nghe nói lần tới có một lớp học kinh doanh do Diệp thiếu làm giảng viên đấy! Cậu muốn đến học không?"
Cô vừa nghe đến tên anh thì đã vô cùng phấn khích.

Diệp Khải Phong anh vừa tài giỏi lại còn phong độ, đương nhiên là có rất nhiều người ngưỡng mộ.

Cô vốn dĩ không biết gì về hôn sự này, vì cả hai gia đình vẫn chưa từng sắp xếp gặp mặt, vô cùng thần bí.

Trong mắt cô, Khải Phong đơn giản là một ông chú đẹp trai lại tài năng vô hạn.

Lớp học kinh doanh mà mới được cả Diệp thiếu về làm giảng viên thì cũng đủ hiểu độ đầu tư mạnh cỡ nào.

"Đi chứ? Mình chưa có dịp gặp chú ấy bao giờ cả, chỉ toàn nhìn thấy trên ti vi hoặc báo chí thôi!"
Trùng hợp thay, nhà hàng mà Tiên Tuyết và A Lạc đang ăn lại chính là nhà hàng mà Khải Phong gặp đối tác.

Họ còn ngồi đối diện nhau, chỉ cách nhau một bàn.

Hai người vẫn rất vui vẻ chọn món, chọn thức uống ưa thích.

Lúc ngước mắt lên, Tiên Tuyết vô tình bắt gặp ánh.

Chàng trai mặc sơ mi trắng đeo cà vạt xám đen lịch lãm, tóc nâu xoăn nhẹ, sóng mũi cao, đôi lông mày rậm, khoé môi thanh tú.

Thần thái ôn nhu chững chạc này không lẫn vào đâu được, chính là thần tượng trong lòng cô.

Tiên Tuyết trố mắt lên làm A Lạc chú ý, cô đưa tay chỉ.
"Nhìn...!nhìn kìa! Là Diệp đại thần đó! Là chú ấy đó!"
Tiên Tuyết ồ lên vì nhan sắc tuyệt vời này, không hiểu sao mình lại có hứng thú với những người đàn ông trưởng thành chững chạc.

Nhưng đối với một người có sức hút như Khải Phong đây, thật sự là khó mà cưỡng lại được.

Tiên Tuyết gọi phục vụ bàn lại hỏi thăm, mới biết Khải Phong đang có cuộc hẹn với đối tác.

Thế là, cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Tiền của bàn đó cứ để em thanh toán cho ạ!"
Anh chàng phục vụ có vẻ khó xử, A Lạc ngồi bên cạnh cũng không hiểu Tiên Tuyết muốn làm gì.

Cô nói mình là người quen lâu ngày không gặp của Khải Phong, nên mới muốn thanh toán giúp để anh nhớ lại.


Một lí do hết sức hợp lý đã làm anh phục vụ gật đầu đồng ý ngay.

Sau khi bàn của Khải Phong và vị đối tác đã bàn xong công việc, anh chuẩn bị thanh toán thì anh phục vụ chỉ tay về phía bàn bên đây.
"Thưa Diệp tổng, cô ấy đã thanh toán giúp anh rồi ạ!"
Anh và vị đối tác ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn Tiên Tuyết, còn thấy cô vẫy tay chào.

Người mà mình không hề quen biết lại thanh toán bữa ăn giúp mình, xem có lạ hay không chứ? Thế là anh chỉ đành nói với đối tác đó là người quen của mình để ông ấy đi về trước.

Lúc này, Tiên Tuyết bảo A Lạc đợi mình một chút, để mình chào hỏi thần tượng của mình đã rồi sẽ quay lại.

Cô vừa đi đến vừa mỉm cười, nụ cười ấy như toát ra được vẻ thoát tục trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Những tưởng sẽ có màn chào hỏi đi vào lòng người, ngờ đâu lại đi vào lòng đất.
Chiếc giày cao gót của Tiên Tuyết hôm nay lại phản chủ, đi đến bên mép bàn thì lật sang một bên làm cô chới với.

Cánh tay đưa ra đằng trước quơ quào, không cẩn thận va phải ly rượu trên bàn đổ thẳng vào người của Khải Phong.
"Ơ?"
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận