Từ sau lần say rượu trước Dạ Nam Hành không biết bị đứt mất dây thần kinh nào, ở gần Ngô Nhược luôn làm những hành động thân mật với cô.
Dù bị cô ghét bỏ mắng anh ta vẫn cố tình không nghe thấy.
Trước đó ít ra trong mắt cô ít ra anh ta vẫn có chút đứng đắn, giờ thì mất sạch rồi như lúc này đây, cô đang ngồi trên giường xem tivi, anh ta vốn dĩ ngồi phía bên kia giường không biết lúc nào đã tới bên cạnh, bàn tay không an phận sờ soạng trên người cô rồi.
" Dạ Nam Hành đừng biến thái như vậy có được không?" Ngô Nhược đưa tay giữ lấy bàn tay đang chạm vào ngực cô của anh, ánh mắt ghét bỏ nhìn anh.
" Đây không gọi là biến thái mà là thể hiện tình cảm." Dạ Nam Hành tay kia bị bắt lại, anh vẫn còn tay khác để dùng, đưa tay luồn qua eo ôm lấy cô, kéo Ngô Nhược dán chặt vào mình.
Cô thật sự không thể nào ghét anh ta và tổng giám đốc của Thời trang hoa phát vào cùng một người được.
" Bộ mặt thật này của anh người khác có biết không?"
" Ngô Nhược anh chỉ có một khuôn mặt này thôi." Cái gì mà bộ mặt thật chứ, cô làm như anh là yêu quái vậy.
Ngô Nhược thấy nói với anh chỉ khiến bản thân mình thêm tức giận mà thôi, nhịn cơn tức xuống im lặng, mặc kệ anh ta.
Anh cảm thấy Ngô Nhược hình như béo lên rồi, bàn tay sờ lên da thịt cô, cũng có cảm giác hơn, nhất là chỗ đầy đặn kia căng tròn rất vừa tay.
" Mai chiều anh về đưa em đi khám." Dạ Nam Hành buông Ngô Nhược ra, anh nhớ con của bọn họ tới hôm nay cũng gần được hai tháng rồi.
" Um." Ngô Nhược tính nhẩm, đúng là nên đi khám rồi.
" Lại tới thành phố C hả?" Dạ Nam Hành có chút buồn cười nhìn cô.
Nhắc đến thành phố C kia, Ngô Nhược lại thấy chán ghét, đi hai lần đều gặp người quen của Dạ Nam Hành, đến lần thứ ba không biết lại gặp người nào nữa?
Cô nói: "Tùy anh miễn không phải bệnh viện có người quen của anh làm việc là được".
" Haizz vậy phải làm cho con vất vả ngồi xe đi xa một chuyến rồi." Anh cúi người chạm vào bụng cô.
" Xa là chỗ nào?" Ngô Nhược tò mò hỏi.
"Bố mẹ anh giàu lên nhờ nghề kiếm tiền trên cơ thể người khác, mở bao nhiêu bệnh viện anh cũng không rõ".
" Nếu vậy tôi đi một mình thì hơn".
" Em sợ gì chứ? Trước sau gì chẳng gặp mặt".
" Giờ tôi chưa muốn gặp".
" Chúng ta không cãi nhau về chuyện này nữa có được không, anh không muốn lần nào đưa em đi khám cũng phải suy nghĩ xem nên đi bệnh viện nào, chọn một chỗ khám đến lúc em sinh có được không?" Dạ Nam Hành thở dài, ôm Ngô Nhược vào lòng giọng nhẹ nhàng nói.
Ngô Nhược im lặng, suy nghĩ thì cũng thấy bản thân mình vô lý rồi, cô từ khi nào tính khí lại đáng ghét như vậy chứ.
" Bệnh viện sản nhi trung tâm thành phố em thấy thế nào? Anh thấy dịch vụ ở đó rất tốt".
" Tùy ý anh." Cô mặc kệ vậy, quan tâm nhiều như thế chỉ khiến bản thân trở lên mệt mỏi mà thôi.
Cô tự nhiên lại biến con mình thành đứa trẻ cần phải dấu diếm trước mặt người khác, trong khi bản thân cô cũng không làm gì sai trái cả.
..
" Ting Ting Ting"
Ngô Nhược đang bận gõ văn bản, nghe tiếng chuông điện thoại đứng dậy đi lại giường, nhìn qua thấy trên màn hình chỉ hiển thị hình trái tim đỏ, cô ngây người một lúc rồi mới đưa tay cầm lấy nhấn nút nghe.
" Ngô Nhược em khỏe không?" giọng Trịnh Khải vẫn như cũ dịu dàng gọi tên cô.
" Em khỏe, anh sao vậy, không khỏe sao?" Cô nghe giọng anh mệt mỏi, lo lắng hỏi anh.
" Anh không sao chỉ là gần đây công việc bận rộn, có chút mệt mỏi mà thôi, anh muốn gặp em được chứ?"
" Ngày mai có được không anh, hôm nay em bận rồi".
" Được chứ, bao giờ em rảnh cũng được, anh chờ em".
" Vâng, vậy gặp anh ngày mai." Cô đưa tay ngắt máy, đã lâu rồi cô mới nghe lại giọng anh, mấy năm qua ở bên anh chính giọng nói dịu dàng ấm áp này của anh giúp cô vượt qua bao nhiêu mệt mỏi, nhưng hôm nay và trước kia đã khác nhau rồi nó đã bị ngăn cách bởi hai từ chia tay kia rồi.
Cô tìm đến danh bạ đổi hình trái tim kia bằng tên Trịnh Khải, bọn họ cũng đã kết thúc, cô nên quên đi tình cảm trước kia mà sống tiếp.
Dạ Nam Hành trở về thấy Ngô Nhược đang ngồi trên giường quay lưng lại, đi đến gần ôm lấy cô.
Ngô Nhược đang suy nghĩ tới chuyện khác thấy có người ôm mình liền hoảng hốt.
" Em sao vậy, suy nghĩ gì mà anh về cũng không biết." Dạ Nam Hành thấy cô giật mình, tiến đến trước mặt cô.
" Sao anh lại về giờ này".
Ngô Nhược nhìn thấy anh, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực mình, tim cô vẫn còn bị hoảng sợ vừa rồi mà đập liên tục.
" Anh muốn đưa em đi bệnh viện khám sớm, sau đó chúng ta đi dạo một chút".
Dạ Nam Hành tới công ty phê duyệt xong giấy tờ, hơn 12 giờ liền ra khỏi công ty lái xe về nhà.
" Tôi không có hứng thú đi dạo".
" Ở trong nhà mãi như vậy không tốt lắm, ra ngoài tâm trạng sẽ tốt hơn, không phải em đang thực hiện ý tưởng mẫu trang phục cuối năm sao?" Dạ Nam Hành dùng công việc cô yêu thích làm mồi câu.
" Bây giờ đi luôn à?" Ngô Nhược nghe anh nói đầu ong ong, đúng là không thể nói lại với anh, càng nói càng thấy mình thua.
" Em đi thay đồ đi".
Dạ Nam Hành đưa vuốt tóc Ngô Nhược dịu giọng nói.
Ngô Nhược đi vào phòng tìm quần áo mặc vào, đi viện siêu âm ở bụng mặc váy vén lên sẽ rất ngại.
" Đứa bé phát triển rất tốt, chỉ có điều cô phải chú ý uống đủ lượng nước mỗi ngày đấy, nước ối hơi khô."
" Vâng tôi sẽ chú ý cảm ơn bác sĩ".
Cô đúng là bình thường rất lười uống nước.
" Nhịp tim thai nhi có thể nghe được rồi, cậu có muốn nghe không?" Bác sĩ nghe tim thai nhi, sau đó hỏi Dạ Nam Hành.
Dạ Nam Hành đi tới nhận lấy ống nghe của bác sĩ đưa lên tai mình, nghe tiếng tim con đập nhẹ anh ánh mắt hạnh phúc nhìn Ngô Nhược.
" Giờ thai nhi còn ít tháng chưa nghe rõ lắm, tới tuần thứ 20 trở đi chỉ cần áp tai vào bụng cô ấy là cậu có thể nghe được rồi".
Bác sĩ thấy Dạ Nam Hành là lần đầu làm cha nên nói thêm.
" Cảm ơn bác sĩ".
Dạ Nam Hành đưa ống nghe trả lại cho bác sĩ, sau đó đỡ Ngô Nhược ngồi dậy.
" Em biết không anh thấy rất kỳ diệu." Anh đưa tay ôm lấy Ngô Nhược đi ra khỏi bệnh viện, vẫn còn cảm giác hạnh phúc vừa rồi khi nghe thấy tim con đập, đây là lần đầu tiên anh trông ngóng một cái gì đó đến vui vẻ như vậy.
" Tôi cũng vậy." Ngô Nhược thấy anh vui vẻ như vậy cũng bất giác mỉm cười, giống như anh mong chờ tới ngày gặp được con.
" Anh lái xe ghé nhà tôi một chút." Ngồi trên xe cô tự nhiên thấy rất nhớ bố mẹ, từ lần đó cũng đã một tuần cô chưa về nhà rồi.
" Bố mẹ em thích gì? Lần trước anh không biết hai bác thích gì nên mua theo ý mình".
Dạ Nam Hành giúp cô thắt dây an toàn, không lái xe đi ngay mà ngồi đó suy nghĩ không biết mua gì đến nhà bố mẹ vợ đây.
" Không cần cầu kỳ như vậy, mua chút hoa quả là được rồi".
Nhà cô cũng không thiếu thứ gì, không đi tay không là được rồi.
Cuối cùng Dạ Nam Hành vẫn cảm thấy mua ít hoa quả không đủ thành ý, vì thế mua rất nhiều thuốc bổ đắt tiền mang tới.
" Vào nhà đi." Bà Ngô thấy bọn họ tới mặt không vui nhưng thái độ cũng dễ chịu hơn hôm trước rồi, ông Ngô thấy con gái trở về liền mừng ra mặt, còn trách Dạ Nam Hành mua nhiều đồ.
" Hai đứa không đi làm sao?" Ông Ngô ngồi xuống ghế rót nước cho Dạ Nam Hành, thấy chưa đến giờ tan tầm, bọn họ đã tới đây liền hỏi.
" Con vừa đưa cô ấy đi khám thai về".
Dạ Nam Hành nhận lấy chén trà ông Ngô đưa cho trả lời.
" Đứa bé thế nào, phát triển tốt chứ?" Bà Ngô tuy tức giận, nhưng nghe thấy cháu vẫn quan tâm hỏi.
" Vâng rất khỏe mạnh." Anh lễ phép trả lời.
" Đối với người mang thai ăn uống bồi bổ rất quan trọng." Bà Ngô nhìn con gái nhắc nhở, cả hai người đều chưa từng trải bà thấy không yên tâm.
" Anh ấy có thuê người giúp việc, bác ấy có tuổi rồi nên rất biết nấu nướng" Ngô Nhược thấy mẹ đang quan tâm mình, ánh mắt nhìn bà vui vẻ lên tiếng.
" Đưa cho mẹ địa chỉ nhà, hôm nào mẹ làm đồ ăn mẹ đem tới." Bà Ngô vẫn là không yên tâm, Dạ Nam Hành công việc bận rộn bà chỉ lo Ngô Nhược thiệt thòi, dù lần trước có tức giận mắng cô nhưng dù sao cũng là con gái bà rứt ruột đẻ ra sao có thể nói không quan tâm là không quan tâm được, bà cũng có lên mạng tìm kiếm thông tin về cậu ta, cảm thấy cậu ta cũng không tồi so với Trịnh Khải chỉ có hơn chứ không kém, ít ra Ngô Nhược cũng không đến lỗi mắt mù kiếm phải người không ra gì.
" Tối con gửi cho mẹ." Ngô Nhược không từ chối, bà hết giận là cô vui rồi.
" Hai đứa không bận thì ở lại ăn cơm đi." Ông Ngô lên tiếng, lâu rồi không được ngồi ăn cơm cùng con, nhà có hai vợ chồng ngồi ăn cùng mãi cũng chán
" Vâng." Dạ Nam Hành đồng ý.
" Phòng em trên tầng à?" Anh rất muốn lên xem thử phòng cô, bất giác nhìn lên tầng hai hỏi.
" Um".
Ngô Nhược trong miệng còn đang nhai hoa quả, không muốn trả lời.
" Dẫn anh lên xem đi".
" Có gì đáng xem chứ?" Ngô Nhược từ chối, phòng ngủ thôi mà anh ta xem làm cái gì?
" Muốn xem ảnh của em lúc nhỏ trông như thế nào?" Dạ Nam Hành cười cười trả lời.
" Tôi phẫu thuật mặt đấy, hồi nhỏ rất xấu anh không cần xem".
" Vậy là em gây thù với bác sĩ rồi".
Dạ Nam Hành chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
" Dạ Nam Hành ý anh là gì?" Bị chê xấu, Ngô Nhược chu môi ghét bỏ.
" Em có dẫn không, anh tự lên đấy?" Dạ Nam Hành đứng lên hỏi lại cô lần cuối.
" Tùy ý." Cô vẫn ngồi đó, quyết tâm không để anh ta vừa ý.
Ngô Nhược ngồi một lúc liếc mắt nhìn lên tầng 2, mãi không thấy Dạ Nam Hành đi xuống, tò mò không biết anh làm gì trên đó đành đi lên.
" Đây là em lúc mấy tuổi?" Dạ Nam Hành thấy cô đứng ở cửa chỉ tay vào bức ảnh trong tay.
" Dạ Nam Hành ai cho anh tự tiện xem ảnh của tôi." Ngô Nhược nhìn thấy bức ảnh đó là ảnh nude lúc cô 5 tuổi, chạy tới nhanh chóng lấy lại quyển album ảnh trong tay anh, ngại ngùng đem cất vào tủ.
" Em ngại cái gì chứ, lúc lớn anh còn nhìn thấy hết rồi mà." Dạ Nam Hành nhìn mặt cô đỏ ửng, anh đâu phải biến thái như vậy có suy nghĩ xấu với trẻ con đâu.
Nghe anh nói mặt Ngô Nhược càng đỏ thêm: " Anh nói mà không biết xấu hổ à?"
" Trên ngực em có một nốt ruồi nhỏ, trên lưng với trên mông trái cũng có." Dạ Nam Hành thấy cô như vậy rất muốn trêu chọc, tiến lại gần ép sát Ngô Nhược vào tủ.
" Dạ Nam Hành anh có im đi không?" Ngô Nhược càng nghe càng xấu hổ, tức giận mắng Dạ Nam Hành.
" Như thế này anh sẽ im." Dạ Nam Hành đưa tay giữ lấy gáy Ngô Nhược, cúi đầu hôn lên môi cô, lúc đầu chỉ là dịu dàng hôn, về sau chuyển thành tham lam mà hôn cô.
" Ngô Nhược, Nam Hành xuống ăn cơm." Ông Ngô đi lên giữa cầu thang do dự dừng bước gọi lớn.
" Ông gọi to vậy làm gì? Sao không lên phòng gọi mà đứng đó." Bà Ngô nghe thấy tiếng ông vang cả nhà liền trách móc.
" Bọn chúng còn trẻ ai biết đang làm gì trên đó, tôi lên đó thành ra ngại à?"
" Ngô Nhược đang mang thai thì làm được cái gì, là ông suy nghĩ không tốt." Bà Ngô không cho lời chồng mình là đúng tiếp tục nói ông.
" Diệp Lam bà chắc chứ?" Ông Ngô không cho là đúng hỏi lại vợ.
Bà Ngô nghe xong có chút ngượng, lườm chồng: " Cái ông này, xuống ăn cơm đi."
Nghe tiếng bố gọi, Ngô Nhược sợ ông lên bắt gặp, nhanh chóng đẩy Dạ Nam Hành ra xa, chỉnh lại quần áo, thấy anh vẫn đứng đó nhìn cô, Ngô Nhược lườm anh rồi đi nhanh xuống nhà..