Vớ được con mồi béo bở như Ngô Nhược sao ông ta có thể bỏ qua Đây? Ông ta nhận ra sự tránh né của cô đối với ông ta, nhưng cô càng như vậy ông ta càng cảm thấy hứng thú, đôi khi phụ nữ tự dâng đến miệng sẽ không còn cảm thấy thú vị nữa, nhìn Ngô Nhược một lượt từ trên xuống dưới, thân hình tuy mảnh mai nhưng phần nào ra phần ấy này thật khiến ông ta thèm khát.
"Cô Ngô sao vậy để tôi đưa cô về?" Thấy Ngô Nhược đã lờ đờ ông ta liền giả bộ tiến lại gần ôm lấy cô.
"Không cần, tôi tôi tự đi được." Ngô Nhược cố bám vào bàn đứng lên, nhưng không ngờ lại bị ngã quỵ ra đất, là rượu ông ta cho cô uống có vấn đề gì sao? Lúc này cô nhận ra thật sự đã quá muộn, cô thật không ngờ ông ta lại dùng trò ti tiện này đối với mình.
"Nào để tôi giúp cô, cô Ngô giờ cô không cần, nhưng đêm nay chỉ có tôi mới có thể giúp được cô." Lặng Ngạn cúi xuống đỡ lấy eo Ngô Nhược nở nụ cười xấu xa, đưa cô ra khỏi phòng.
Ngô Nhược cố cắn môi để đau đớn trên thân thể có thể thanh tỉnh được chút lý trí của mình, giơ tay muốn đẩy lão ta ra nhưng cả người cô lúc này lại yếu ớt vô lực, cho dù gắng sức cũng không đem lại kết quả mong muốn, khắp hành lang đầy những tiếng bước chân, nhưng cô lại không tìm kiếm được tia hy vọng nào trong đó.
Bất ngờ một giọng nói quen thuộc phát ra.
"Lăng tổng, thật trùng hợp gặp ngày ở đây." Dạ Nam Hành cầm điếu thuốc trong tay lên tiếng.
"Dạ tổng xin chào, thật trùng hợp." Lăng Ngạn thấy Dạ Nam Hành liền đứng lại chào hỏi vài câu.
"Lăng tổng nếu không bận vào đây cùng tôi làm vài ly".
"Hôm nay tôi bận rồi để khi khác." Lăng Ngạn ôm Ngô Nhược trong tay, lúc này chỉ muốn mau chóng đưa cô lên giường còn đâu tâm trí uống rượu cơ chứ.
"À, vậy để hôm khác." Dạ Nam Hành nhìn cô gái ông ta đang ôm trong tay, ánh mắt thâm trầm quét qua.
"Hôm khác gặp." Lăng Ngạn mau chóng muốn ôm Ngô Nhược rời đi, nhưng đi được một đoạn lại bị bàn tay trên vai giữ lại.
"Lăng tổng định đưa cô ấy đi đâu?"
"Cô ấy say rồi tôi đưa cô ấy về nhà".
"Không cần phiền ngài như vậy, cô Ngô là nhân viên của tôi cứ để tôi đưa cô ấy trở về".
"Cậu còn đang bận tiếp khách đúng lúc tôi lại tiện đường".
"Không sao, tôi không ngại".
"Dạ tổng".
Lăng Ngạn tin rằng Dạ Nam Hành nhìn ra ý đồ của ông ta, cũng tin cậu ta sẽ không vì một nhân viên mà phá vỡ chuyện làm ăn của hai người.
"Lăng tổng thật đáng tiếc cô ấy là bạn gái của bạn tôi, hôm nay không thể để ông toại nguyện được." Dạ Nam Hành đưa tay kéo lấy Ngô Nhược về phía mình, Ngô Nhược lúc này cả người mất hết sức lực, chỉ có thể nhờ cánh tay của anh ta để chống đỡ thân thể không bị ngã xuống dưới nền.
"Cậu…" Lăng Ngạn nhìn con mồi béo bở nằm trong tay kẻ khác, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Dạ Nam Hành, nhưng ông ta cũng là người thông minh, biết Ngô Nhược tuy có khiến ông ta ham muốn, nhưng trên đời này thiếu gì phụ nữ sao có thể so với công việc làm ăn của ông được, tốt nhất không nên cùng cậu ta đắc tội.
"Vậy nhờ cậu".
"Được." Dạ Nam Hành nhìn Lăng Ngạn rời đi lông mày nhíu lại, bàn tay anh ôm Ngô Nhược truyền đến cảm giác nóng rát:
"Ngu ngốc" Anh buông lời mắng một câu, sau đó cúi người bế ngang Ngô Nhược lên đi ra ngoài.
Nếu hôm nay anh không gặp đối tác làm ăn ở đây, cũng không trùng hợp ra ngoài hút thuốc, cô gái ngu ngốc này đã bị tên dê già Lăng Ngạn kia chà đạp rồi, bình thường cô ta nói chuyện thông minh như vậy, thế mà bị người ta bỏ thuốc cũng không hay.
Dạ Nam Hành bế Ngô Nhược vào trong xe, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cô, lúc quét qua chợt nhìn thấy đôi môi của cô chảy rất nhiều máu, ánh mắt hiện lên tia thương xót.
"Ngô Nhược ".
Dạ Nam Hành gọi cô
" Ưm… nóng quá!" Ngô Nhược dùng tay nới lỏng cổ áo của mình, cảm giác thân thể như lửa đốt thật là khó chịu.
Ngô Nhược ngồi im được một lúc sau đó vươn người sang chỗ Dạ Nam Hành ôm lấy anh ta.
"Cô muốn chết sao?" Dạ Nam Hành tự nhiên bị Ngô Nhược ôm lấy, lý trí mất kiểm soát suýt nữa đâm vào xe phía trước.
"Nóng quá!" Ngô Nhược liên tục kêu lên.
"Chết tiệt ông ta cho cô uống bao nhiêu thuốc mà khiến cô như thế này?" Dạ Nam Hành có nghe qua loại thuốc kia, hôm nay thấy Ngô Nhược sinh ra nhiệt tình, cảm thán thật là tận mắt chứng kiến còn thú vị hơn tưởng tượng.
Dạ Nam Hành ban đầu định lái xe đưa Ngô Nhược đi đến bệnh viện, nhưng đi được nửa đường liền đánh tay lái rẽ sang hướng khác, một lúc sau chiếc xe đỗ lại trước một tòa nhà lớn.
Dạ Nam Hành cúi người bế Ngô Nhược xuống xe đi lên nhà.
Ngô Nhược cả người nóng bừng khi chạm vào thân thể mát lạnh của Dạ Nam Hành cảm giác thật dễ chịu, cô đưa tay chui vào cổ áo anh ta muốn tìm kiếm sự mát vẻ từ chỗ anh ta, môi cũng ở trên cổ anh ta tham lam hôn xuống.
Dạ Nam Hành hít sâu vào, nhẫn nhịn cảm giác kia xuống bế Ngô Nhược đi vào phòng tắm, đặt cô ngồi xuống bồn tắm sau đó dùng nước lạnh xả xuống người Ngô Nhược.
Ngô Nhược ngồi trong bồn tắm bị nước lạnh nhấn chìm cơ thể, cả người run lên hai tay ôm lấy thân thể mình.
Đứng trên cao nhìn xuống, thấy mặt của Ngô Nhược vì ngồi trong nước lạnh mà cả người tái nhợt đi, Dạ Nam Hành nhìn cô đau lòng, cúi xuống ôm lấy cô đứng lên đi ra ngoài.
Lý trí bị dục vọng xâm chiếm, vừa được nhấc lên khỏi nước, đôi tay của Ngô Nhược không kìm được mà ôm chặt lấy Dạ Nam Hành, bàn tay còn mò tới trước ngực xé mở áo sơ mi của anh ra, sau đó đầu cúi xuống hôn lên.
"Ngô Nhược cô biết cô đang đùa với lửa không?"
"Tôi nóng quá! Xin hãy giúp tôi".
"Ngày mai cô sẽ hối hận thôi." Dạ Nam Hành đưa Ngô Nhược đến giường sau đó thả mạnh cô xuống, rồi đi đến tủ quần áo tìm đồ cho Ngô Nhược thay, anh lấy tạm bộ quần áo thể thao trong tủ của mình cho cô, cả tủ đồ của anh cũng chỉ có bộ này may ra cô có thể mặc vừa.
Không xoay người thì thôi vừa quay ra nhìn đập vào mắt Dạ Nam Hành là cảnh tượng khiến anh bỏng mắt, chỉ thấy trên người Ngô Nhược lúc này chỉ còn lại bộ nội y, chiếc váy kia không biết từ khi nào đã bị cô cởi ra nằm ở dưới đất.
Ngô Nhược lúc này chỉ muốn giảm bớt cơn nóng trong người, sao còn có thể ý thức được việc mình đang làm chứ.
"Mặc vào đi." Dạ Nam Hành đi tới gần, mang chiếc áo thể thao của mình xỏ qua đầu Ngô Nhược.
"Không muốn." Ngô Nhược cố dùng sức giằng chiếc áo kia ra, bàn tay cô chạm vào bàn tay mát mẻ của Dạ Nam Hành lại khiến cô không kiểm soát được bổ nhào về phía anh ôm lấy.
"Ngô Nhược tôi là đàn ông đấy, đây là cô khiến tôi đánh mất lý trí cuối cùng của mình." Dạ Nam Hành thở dài một hơi sau đó nghiêng người đè Ngô Nhược dưới thân, không còn do dự nữa đôi môi tìm kiếm môi cô hôn xuống.
Đôi mắt Ngô Nhược nhuốm tầng sương mù dày đặc, kích động đáp lại sự thân mật của anh, đôi tay ở trên lưng Dạ Nam Hành tham lam tìm kiếm.
Rời môi Ngô Nhược, Dạ Nam Hành cúi người xuống hôn lấy cổ của cô sau đó luồn tay ra sau lưng cô tháo bỏ khuy áo lót, bàn tay to của anh đưa lên phủ lấy một bên ngực tròn trịa của cô bắt đầu xoa nắn.
"Ưm." Ngô Nhược bị cảm giác này khiến cả người run lên, vặn vẹo thân thể phát ra tiếng kêu nhỏ đôi chân dài tham lam ôm chặt lấy bờ hông của anh.
Dạ Nam Hành nhẫn nhịn khiến trán rịn mồ hôi, nhìn hành động của Ngô Nhược lúc này càng thêm kích động, ngồi dậy sau đó bước xuống giường, cởi bỏ thắt lưng của mình tiếp đến quần dài.
Ngô Nhược không còn cảm nhận được thân thể khiến cô dễ chịu nữa, cảm giác mất mát ngồi dậy tìm kiếm, Dạ Nam Hành sau khi đã cởi sạch quần áo trên người tiếp tục đi đến gần Ngô Nhược, lúc này trong ánh mắt anh chỉ còn lại tia dục vọng ôm lấy Ngô Nhược nằm xuống giường, đưa tay kéo chiếc quần nhỏ của cô xuống đẩy mạnh một cái đi vào bên trong.
"A…" Ngô Nhược cảm nhận được vật nóng bỏng xé rách lớp bảo hộ, đi vào trong thân thể cô, đau đớn kêu lên.
Dạ Nam Hành nghe tiếng hét của cô liền ngừng lại, anh biết thứ mình vừa đi qua là cái gì, thật khâm phục tên Trịnh Khải kia yêu một cô gái lâu như vậy mà vẫn gìn giữ cho cô gái đó như vậy, thực ra người gìn giữ là Ngô Nhược mới đúng, cô là người bảo thủ, luôn khéo léo từ chối Trịnh Khải, lâu dần anh cũng quen với điều đó thuận theo mong muốn của cô.
Không ngờ hôm nay đây lại bị Dạ Nam Hành chiếm mất.
"Đau quá đi ra đi".
"Tôi đi ra em sẽ không hối hận chứ?" Dạ Nam Hành cúi xuống hôn lên môi cô, bàn tay ở trên ngực Ngô Nhược xoa lấy đỉnh phiếm hồng của cô, một lúc sau chính anh không chịu đựng được nữa mặc kệ Ngô Nhược có muốn hay không bắt đầu luật động.
Cơn đau đi qua lúc này Ngô Nhược mới cảm nhận được cảm giác mới lạ mà Dạ Nam Hành mang đến, cộng với tác dụng của thuốc cô bắt đầu nhiệt tình đáp lại anh, cả đêm hai người không biết bao nhiêu lần cho đến gần sáng mới mệt mỏi dừng lại
Dạ Nam Hành đưa tay vén lọn tóc trên khuôn mặt Ngô Nhược sau đó thở dài." Lúc em thức dậy sẽ không vì vậy mà ghét bỏ tôi chứ?"
Anh ôm lấy Ngô Nhược đi vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa đi lớp mồ hôi trên người sau đó mới đặt cô trở lại giường, nghiêng người ôm lấy cô..