Cô Dâu Không Nói "Yes"

“Nghiêm Chinh......”

Kiều Ân Ân chôn ở trước ngực Nghiêm Chinh, nước mắt ồ ạt chảy.

Cô khóc thút thít, như muốn đem toàn bộ thời gian bị ủy khuất này và mới vừa kinh sợ phát tiết ra ngoài.

Mà Nghiêm Chinh chỉ ôm cô, mặc cho cô thoải mái khóc. Không biết qua bao
lâu, Kiều Ân Ân từ gào khóc lớn chuyển thành đứt quãng khóc sụt sùi,
Nghiêm Chinh mới đau lòng mở miệng trấn an: “Được rồi! Đừng khóc......
Ân Ân, nhìn em khóc trôi hết lớp trang điểm rồi này.”

“Anh Mục Duyện...... Trở nên thật đáng sợ! Ô...... Dọa chết em rồi......”

“Không sao! Anh đã thay em đánh cậu ta, đừng nữa khóc. Ân Ân?” Nghiêm Chinh
nâng mặt của cô lên, dùng ngón cái thô ráp lau đi nước mắt trên mặt cô.

Anh thưởng thức tròng mắt đen, lại nhìn cả người cô, không nhịn được ca ngợi: “Em thật xinh đẹp!”

Theo anh biết, lễ phục trên người cô là Kỷ Mộng Đường tự tay thiết kế, cô
thật sự là cao thủ thiết kế thời trang, cái này do tơ gấm vàng nhạt may
thành, cổ thấp, eo cao phong cách, hoàn toàn tôn lên khuôn ngực đẫy đà
và vòng eo mảnh khảnh.

Dáng áo tinh xảo được may thủ công, có
đính kim cương, trên đầu mang theo vương miện kim cương, áo cưới thật
dài giống như làn nước.

“Em là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.” Ánh mắt anh tham lam, dường như không thể rời bỏ bóng hình của cô.

“Cô dâu? A! Nguy rồi, Anh Mục Duyện đi rồi, đợi lát nữa nên làm cái gì bây giờ?”


Nhắc tới cô dâu, Kiều Ân Ân mới nhớ chú rể đã bị Nghiêm Chinh đánh chạy, hôn lễ lần này coi như hỏng rồi, làm sao bây giờ?

“Em cho rằng anh còn có thể để cho em gả cho tên háo sắc kia?” Nhắc tới cậu ta, Nghiêm Chinh vẫn cảm thấy tức giận.

“Nhưng sẽ phải lập tức cử hành hôn lễ, khách mời cũng đã tới, làm thế nào giải thích với mọi người hôn lễ bị hủy bỏ?” Kiều Ân Ân lo lắng vô cùng.

“Hôn lễ không hủy bỏ, cứ cử hành theo lẽ thường!” Nghiêm Chinh như dứt khoát tuyên bố.

“Không hủy bỏ? Nhưng không có chú rể ——”

“Ai nói không có chú rể?” Nghiêm Chinh yêu thương cúi đầu nhìn cô, trong
mắt tràn đầy dịu dàng. “Ứng cử viên thích hợp nhất đang ở trước mắt em!”

“Hả?”

“Em nguyện ý gả cho ta không? Kiều Ân Ân tiểu thư?”

“Anh......” Cô không dám tin mở to mắt nhìn anh.

Là cô bị kích thích quá lớn, thần kinh thác loạn? Hay là anh thật sự cầu hôn với cô rồi hả?

“Em không muốn gả cho anh sao?”

Tim cô đập mạnh và loạn nhịp khiến Nghiêm Chinh lầm tưởng cô đang chần chờ, lập tức lo lắng nói: “Ân Ân! Anh biết rõ anh làm sai rất nhiều việc,
sai lầm lớn nhất, chính là đẩy em vào trong ngực người đàn ông khác.
Thật ra thì anh đã sớm yêu em, nhưng anh ngoan cố lừa gạt mình, tuyệt sẽ không động tình với em, kết quả hạnh phúc thật vất vả mới có thể có
được , cứ như vậy bị anh cứng rắn đẩy đi. Cái phút chốc khi em tuyên bố
gả cho Mục Duyện kia, em biết tim của anh đau thế nào không? Mặc dù tất
cả đều là do anh gieo gió gặt bão, nhưng không có đêm nào anh không ôm
hối hận mà ngủ. Anh còn lén chờ đợi, em sẽ thay đổi trước hôn lễ, không
gả cho Mục Duyện nữa.”

“Em không có biện pháp......” Kiều Ân Ân
bởi vì cảm động mà lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào lắc đầu. “Ta thực sự rất
muốn đổi ý, nhưng anh Mục Duyện đối với em rất tốt, em không đành lòng
tổn thương anh ấy......”

“Anh cũng vậy! Ban đầu em nói yêu anh thì tự anh đẩy em ra, hôm nay anh muốn đoạt em về, em...... Từ chối là đúng.”

May nhờ anh vẫn núp trong bóng tối chú ý cô, mới có thể phát hiện Mục Duyện có ý đồ bất chính với cô, anh mới có dũng khí đi tới trước mặt cô.

“Chúng ta lãng phí rất nhiều thời gian, tương lai chúng ta nhất định không cần tách ra nữa.”

Cô không cách nào tưởng tượng, cuộc sống vĩnh viễn mất đi anh làm sao trôi qua.

“Đúng vậy! Mấy ngày này, anh giống như đang ở địa ngục, không có một ngày
không thống khổ. Đều tại anh quá cao ngạo, quá ngu xuẩn, là anh không
hiểu ——”

“Chuyện đã qua, cũng đừng nhắc lại nữa! Chúng ta nên nắm chặt hiện tại, quý trọng hạnh phúc trước mắt.” Kiều Ân Ân che miệng của anh, không để cho anh lại đề cập đến lên những chuyện không vui đã qua
kia.

“Ừ.” Nghiêm Chinh thuận thế hôn bàn tay của cô, còn khẽ liếm.


Kiều Ân Ân đỏ mặt, thẹn thùng la ầm lên: “Chinh!”

“Em thật là đẹp! Anh thật sự muốn hôn em......” Nghiêm Chinh nâng cằm của cô, chậm rãi cúi đầu.

Lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì cửa phòng nghỉ đột nhiên bị người bên ngoài đạp —— ách, lực đạo sao mạnh đến đất cũng rung lên, tiếp theo
Viên Tổ Diệp chân dài sãi bước đi vào.

“Hôn lễ đã bắt đầu rồi,
các ngươi còn vùi ở nơi này làm cái gì? Khiến khách khứa cả sảnh khổ
đợi, không sợ bị chê quá kiêu căng?”

Lời Viên Tổ Diệp nói xong không giải thích, bọn họ nhất thời không hiểu ý tứ của anh.

“Ách...... Anh Viên, anh biết không? Em...... En không gả cho anh Mục Duyện nữa rồi! Chúng em ——”

“Anh biết rõ! Nếu không em cho rằng anh đang gọi người nào đến lễ đường?” Viên Tổ Diệp không kiên nhẫn khoát tay.

“Cậu biết?” Làm sao lại như vậy? Nghiêm Chinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Mục Duyện đã gọi điện thoại cho chúng tôi biết rồi, thật may là anh cả và
Mục Duyện đều là thành viên tập đoàn Ngũ Hành, chẳng qua là chú rể lâm
trận tiền đổi tướng mà thôi, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với tân
khách.”

“Anh Mục Duyện ——”

Vào lúc này Nghiêm Chinh mới
tĩnh tâm lai nghĩ lại, Mục Duyện mặc dù phong lưu, nhưng cũng không phải người hạ lưu, anh biến chuyển quá mức đột ngột, căn bản là cố ý kích
anh ra ngoài giải cứu Ân Ân.

Nói như vậy, Mục Duyện mới vừa bị anh hung hăng đấm một quyền, mới là bà mai của hai người bọn họ?

Nghiêm Chinh nhất thời lã chã đổ mồ hôi, đối với cậu ta cảm thấy hổ thẹn không dứt.

Anh em hơn hai mươi năm, anh lại không phát hiện ra là cậu ấy vì thành toàn cho bọn họ, mới cố ý diễn xuất tuồng vui này.

“Chúng ta hiểu lầm anh Mục Duyện rồi, làm sao bây giờ?” Nghĩ đến anh vì thành
toàn bọn họ, dụng tâm lương khổ như thế, Kiều Ân Ân càng đau lòng hơn.


“Không sao! Anh sẽ vì chuyện lúc nãy đánh người, trịnh trọng xin lỗi cậu ấy.
Chuyện nhân duyên —— cưỡng cầu không được, anh tin tương lai chắc chắn
sẽ có cô dâu chân chính thuộc về cậu ấy xuất hiện.”

“Ừ!” Được anh an ủi như vậy, Kiều Ân Ân mới cảm giác thư thản rất nhiều.

“Rốt cuộc hai người còn phải tán gẫu bao lâu?” Viên Tổ Diệp thiếu chút nữa
ngáp tỏ rõ nhàm chán của anh. “Các khách mời cũng đói đến bụng kêu òng
ọc rồi, hai người không thể đợi đến buổi tối mới bày tỏ tình cảm sao?”

Nghiêm Chinh hôn gò má của Kiều Ân Ân, dịu dàng nói: “Anh đi ra ngoài nói rõ
tất cả tình huống với mọi người, cũng gọi thợ trang điểm đi vào giúp em
trang điểm lại, sau đó hôn lễ lập tức có thể bắt đầu.”

“Vâng.”

“Anh yêu em!” Nghiêm Chinh lại không nhịn được cúi đầu hôn môi của cô.

“Em cũng yêu anh.” Kiều Ân Ân đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời.

“Đủ rồi! Đừng âu yếm nữa, mau lên ——”

Viên Tổ Diệp cuối cùng cũng ngừng lơ mơ, bất chấp tất cả, đẩy Nghiêm Chinh đi ra bên ngoài.

Không đi ra, tân khách về hết á!

Ai! Hi vọng đợi lát nữa những tân khách kia biết chú rễ tạm thời thay người, còn ăn được.

【 hết trọn bộ 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận