- Tôi nghĩ là nên đi tới đây này. Chỗ này bán nhiều đồ lưu niệm.
Thiên Di không ngừng chỉ tay vào chỗ đã được khoanh tròn trên bản đồ. Hôm nay cả Hoa, Thiên Di và Mạnh Hoàng cùng nhau tập trung ở phòng để bàn bạc xem nên đi đâu trong ngày cuối cùng ở Nha Trang.
- Thì chỗ tắm bùn cũng có nhiều đồ lưu niệm mà. Rõ ràng đi tắm bùn hay hơn.- Hoa nhất quyết chỉ vào khu tắm bùn.
- Ở kia hay hơn!
- Mạnh Hoàng, cậu nói xem nên đi đâu.
- Sao lại là tôi?- Mạnh Hoàng mỉm cười.- Tôi nghĩ có một nơi này vừa đẹp, vừa sạch, vừa mát, lại thoải mái nữa.
- Nơi nào?- Hoa cuống quýt hỏi.
- Thì…ở khách sạn.
- Cậu đúng là…
Hoa nói rồi đấm thùm thụp vào lưng Mạnh Hoàng. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cả ba người nhìn nhau rồi cuối cùng, sau một hồi đùn đẩy Hoa vẫn phải là người ra mở. Cánh cửa vừa mở thì mắt Hoa cũng tròn xoe ngỡ ngàng.
- Nam Huy?
Ánh mắt Nam Huy lướt qua người Hoa rồi không nói câu gì, Nam Huy bước vào và đứng trước mặt Mạnh Hoàng.
- Mạnh Hoàng, tôi mong cậu suy nghĩ lại lần cuối. Chia tay Thiên Di đi.
- Anh…
Hoa sửng sốt không nói được lời nào. Nó quay sang nhìn Thiên Di thì cũng thấy Thiên Di ở trong tình trạng như vậy. Khuôn mặt Mạnh Hoàng trở nên lạnh lùng một cách đáng sợ, cảm giác Mạnh Hoàng có thể giết chết Nam Huy ngay tại chỗ này.
- Tôi đã cảnh cáo cậu rồi. Đừng để tôi phải ra tay.
- Rất tiếc, vì cậu cứ ngoan cố nên tôi đành phải dùng biện pháp mạnh. Tất cả, mau vào đi!
Nam Huy vừa nói dứt lời thì ngay lập tức bốn người đàn ông trong trang phục màu đen lao vào phòng giữ lấy Mạnh Hoàng.
- Thả ra! Mấy người đang làm trò quái quỷ gì ở đây?
- Nam Huy, anh làm gì vậy? Thế này là sao?- Thiên Di sợ hãi chạy tới gần Mạnh Hoàng.
- Xin lỗi hai người, tôi cũng chỉ làm theo lời bà chủ mà thôi.- Nam Huy lên tiếng.
- Bà chủ?- Mạnh Hoàng biến sắc.
- Đúng vậy, chính bà Minh Mĩ, mẹ cậu đã cử tôi đến đây. Trách nhiệm của tôi là tách cậu ra khỏi Thiên Di và đưa cậu trở về nhà.
Như sét đánh bên tai, Hoa bàng hoàng lắc đầu quầy quậy. Nó lảo đảo lùi về phía sau vài bước, cố gắng để mình không ngã quỵ.
- Nam Huy, anh… Tại sao anh có thể làm thế? Nói đi!- Hoa gào lên, không tin người đang đứng trước ở đây là một Nam Huy vui tính và tốt bụng của mấy ngày trước.
Nam Huy quay sang nhìn Hoa bằng ánh mắt buồn rầu, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Nam Huy ra lệnh cho bốn người còn lại:
- Mấy người còn chờ gì nữa? Mau đưa cậu Mạnh Hoàng ra xe!
Bốn người đàn ông cao to kia cúi đầu vâng lệnh rồi nhanh chóng kéo Mạnh Hoàng đi.
- Thả ra! Có nghe tôi nói không, mau thả ra! Nam Huy, cậu dám phản bội lại chúng tôi! Rốt cuộc bà ta đã cho cậu cái gì?- Mạnh Hoàng vùng vẫy giữa vòng tay của bốn kẻ dưới quyền mẹ mình.
- Mạnh Hoàng! Các người mau thả Mạnh Hoàng ra!
Thiên Di nức nở chạy theo nắm lấy tay Mạnh Hoàng nhưng bị một người trong số đó thô bạo đẩy ra.
- Tôi cấm các người động vào Thiên Di! Các người chán sống cả rồi sao?- Mạnh Hoàng như nổi điên, đau xót nhìn người con gái mình yêu đang dần xa khỏi vòng tay của mình.
- Mấy người kệ cô ấy đi, mau đưa cậu chủ về.
Nam Huy nói rồi cũng bước đi nhưng không hiểu sao bước chân cứ muốn dừng lại. Nam Huy quay về phía sau. Người con gái ấy đang khóc, những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt còn chưa hết bàng hoàng. Trái tim đau nhói, Nam Huy cắn chặt răng bước đi. Bóng của mấy người đó đi khuất cũng là lúc Thiên Di ngồi phịch xuống đất, những tiếng nức nở không ngừng vang lên trong đau xót. Mới vài phút trước đây mọi thứ vẫn tốt đẹp, Mạnh Hoàng vẫn còn ở bên cạnh nó nói cười, vậy mà tại sao…?
- Mạnh Hoàng.
Cái tên ấy cứ liên tục vang lên hòa lẫn cùng nước mắt. Mẹ của Mạnh Hoàng tại sao lại muốn chia cắt hai đứa? Cả Nam Huy nữa, tại sao? Tại sao? Từ đằng sau, Hoa cũng thất thần bước lên và ôm chặt lấy Thiên Di. Một người vì bị ngăn cấm, một người vì bị phản bội. Hai nỗi đau nhưng đều chung những giọt nước mắt.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Thiên Di buồn bã cúp máy, không biết đây là lần thứ bao nhiêu nó cố gọi cho Mạnh Hoàng mà không được. Đã gần một tuần kể từ khi Thiên Di trở về Hà Nội và hôm đó cũng là ngày Thiên Di biết tin đồ đạc của mình đã được gửi trả về nhà. Người làm việc đó không ai khác ngoài mẹ của Mạnh Hoàng. Trong lòng Thiên Di thấy nóng như lửa đốt nhưng nó lại không có cách nào gặp Mạnh Hoàng. Mấy lần tìm sang nhà họ Trần, Thiên Di đều bị hai tên vệ sĩ cao lớn đứng ngoài chặn lại, nhất định không cho vào. Rốt cuộc nó đã làm gì sai? Thiên Di thở dài rồi nằm phịch xuống giường. Nó với tay lấy chiếc điện thoại định tiếp tục bấm số nhưng đột nhiên chuông điện thoại kêu vang. Là số máy lạ. Thiên Di phân vân một lát rồi miễn cưỡng nhấc máy.
- Alo, ai vậy?
- Mới đó mà đã quên giọng của anh rồi sao?
Thiên Di giật mình. Giọng nói này…giọng nói mà mấy ngày nay nó luôn hi vọng được nghe thấy, giọng nói của người làm cho nó nhớ đến phát điên.
- Mạnh…Mạnh Hoàng.- Thiên Di thấy khóe mắt mình cay cay.
- Đồ ngốc, đừng có khóc!- Đầu dây bên kia, giọng nói của Mạnh Hoàng cuống quýt vang lên.- Thấy anh gọi điện như vậy đáng lẽ em phải vui chứ?
Thiên Di bật cười, nó lấy tay quệt ngang giọt nước mắt vừa lăn khỏi khóe mi.
- Vui quá nên em mới khóc. Mấy ngày hôm nay anh thế nào rồi? Tại sao em không gọi được cho anh? Thái độ của mẹ anh thế nào? Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?
Thiên Di vội vã hỏi Mạnh Hoàng. Đúng vậy, bây giờ trong đầu nó đang có hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn câu muốn hỏi. Bên cạnh những thắc mắc còn có cả sự lo lắng dành cho Mạnh Hoàng vì qua những việc đã xảy ra, Thiên Di biết mẹ của Hoàng không phải là một người phụ nữ đơn giản.
- Thiên Di, bây giờ em hãy nghe cho kĩ những lời mà anh sắp nói đây.- Sự nghiêm túc trong lời nói của Mạnh Hoàng như lan đến cả trái tim Thiên Di.- Mẹ anh đang ở nhà và bà không muốn mối quan hệ của chúng ta tiếp tục, đấy là lí do cho tất cả những điều đang diễn ra. Thậm chí anh cũng đang bị giam lỏng, lúc nào cũng có vệ sĩ đứng trước cửa phòng của anh.
- Giam lỏng?- Thiên Di lo lắng kêu lên.
- Thế nhưng nhất định anh sẽ tìm cách nên cả hai chúng ta đều phải cố gắng. Dù có chết anh cũng không để em rời xa anh. Em tin anh chứ?
- Em tin anh, rất tin anh!- Thiên Di nói mà nước mắt đã bắt đầu rơi.
- Được, vậy thì…Này, các người đang làm gì vậy? Mau đưa điện thoại đây!
- Mạnh Hoàng, có chuyện gì thế?
Thiên Di hoảng hốt. Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời của Mạnh Hoàng mà chỉ nghe thấy những tiếng “Tút…tút…” vô vọng. “Mình không thể cứ ngồi chờ thế này được!”, Thiên Di nắm chặt chiếc điện thoại rồi chạy ra khỏi phòng.
***
Thiên Di đứng dưới cửa nhà Mạnh Hoàng, những giọt mồ hôi vẫn chưa kịp khô trên khuôn mặt đỏ bừng vì mệt. Nó toan ấn chuông nhưng hai vệ sĩ trong bộ quần áo màu đen đã chạy ra đứng chắn ngay trước mặt và nhìn nó bằng ánh mắt lãnh đạm.
- Lại là cô?
- Xin hãy cho tôi vào. Làm ơn…- Thiên Di bám chặt tay vào cánh cổng, ra sức nài nỉ.
- Chúng tôi chỉ làm theo lệnh. Mong cô đừng làm khó chúng tôi.
- Nhưng…
Thiên Di đang định tiếp tục van nài thì từ bên trong nhà bỗng thêm một người nữa chạy ra. Không rõ người kia ghé vào tai nói với hai tên vệ sĩ điều gì mà ngay sau đó Thiên Di được mở cửa cho vào. Nó vừa mừng vừa lo lắng, không hiểu vì sao thái độ của họ lại thay đổi như vậy. Vừa bước vào phòng khách, Thiên Di đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế salon, tay phải khoan thai cầm tách trà đưa lên miệng. Từng hành động, cử chỉ của người ấy đều toát lên vẻ sang trọng và vương giả, có cảm giác như bà chính là vị hoàng hậu quyền lực ở giữa tòa lâu đài tráng lệ. Chỉ có điều…ánh mắt người phụ nữ ấy trông sắc lạnh vô cùng, như nhìn thấu tất cả mọi việc và có thể đóng băng tất cả mọi thứ. Một cảm giác chẳng lành dâng lên khiến Thiên Di như nghẹt thở, toàn thân nó bỗng trở nên cứng đờ, bất lực và thừa thãi.
- Ngay cả quy tắc cơ bản là cúi chào người lớn mà cô cũng không được dạy bảo sao?
Lúc này Thiên Di mới như sực tỉnh, nó lúng túng cúi đầu.
- Dạ… Cháu chào cô.
Người phụ nữ kia mỉm cười- nụ cười không làm cho khuôn mặt bà trở nên thân thiện và ấm áp mà chỉ làm cho người đối diện phải rùng mình e ngại.
- Dù cô có biết tôi hay không thì tôi vẫn phải tự giới thiệu. Tôi là Minh Mĩ, mẹ của Mạnh Hoàng.
Người phụ nữ này chính là mẹ của Mạnh Hoàng? Thiên Di kinh ngạc lùi lại vài bước. Vậy những dự cảm không tốt của nó quả không sai.
- Hôm nay cô đã đến tận đây thì tôi cũng nói thẳng vào vấn đề luôn. Cô đừng mong tiếp tục qua lại với Mạnh Hoàng. Nó có đủ điều kiện để tìm được một người con gái tốt hơn cô gấp cả trăm lần!
Bà Minh Mĩ ghé sát vào tai Thiên Di, từng lời nói vang lên chỉ đủ cho hai người nghe thấy nhưng lại khiến các dây thần kinh của Thiên Di như tê liệt. Nó hít một hơi thật dài rồi mới lên tiếng:
- Cháu không biết tại sao cô lại ghét cháu như vậy nhưng cháu và Mạnh Hoàng thật sự yêu nhau. Cháu mong cô ủng hộ cho chúng cháu…
- Yêu nhau?- Bà Minh Mĩ cười khẩy, trong giọng nói còn pha chút ác ý.- Cô nghĩ Mạnh Hoàng yêu cô? Vậy thì cô đã quá ảo tưởng vào bản thân mình rồi. Mạnh Hoàng sẽ không bao giờ thích một người con gái đang mang món nợ lớn với gia đình tôi, đến ở trong gia đình tôi để trả nợ như cô.Mọi thứ với cô chỉ là nông nổi nhất thời, là trò chơi của nó mà thôi, cô hiểu chưa?
- Thưa bác…- Thiên Di mím chặt môi, cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm ức và khó chịu.- Bác có thể nói cháu thế nào cũng được nhưng xin bác đừng nói về Mạnh Hoàng như vậy. Mạnh Hoàng là người rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải loại người “nông nổi”, càng không phải người mang tình yêu ra làm “trò chơi” như bác nói đâu.
Bà Minh Mĩ ngỡ ngàng. Rồi từ ngạc nhiên bắt đầu chuyển sang tức giận, đôi môi bà Minh Mĩ khẽ run lên, những mạch máu như căng ra hết cỡ trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Miệng lưỡi của cô cũng không tồi nhỉ?
- Cháu thật sự không có ý gì. Cháu…
- Tôi không biết gia đình cô và chồng tôi có quan hệ thế nào nhưng cô đừng hi vọng bước chân vào cái nhà này thêm một lần nào nữa!
- Cháu thực lòng rất yêu Mạnh Hoàng. Cháu mong cô hãy cho cháu ở bên cạnh Mạnh Hoàng, cho cháu được chăm sóc anh ấy!
Thiên Di nắm chặt lấy tay bà Minh Mĩ. Nó đã hứa dù có chuyện gì cũng sẽ tin vào Mạnh Hoàng, tin vào tình yêu mà hai đứa đã phải rất khó khăn mới có được. Nhưng gần như ngay lập tức, bà Minh Mĩ lạnh lùng hất tay Thiên Di ra.
- Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng nhất định không để chuyện của cô với con trai tôi tiếp tục diễn ra. Minh Mĩ tôi đã nói là sẽ làm! Còn bây giờ, mời cô ra khỏi nhà tôi!
- Cháu biết ngay bây giờ cô sẽ chưa thể chấp nhận cháu. Nhưng cháu nhất định sẽ khiến cô hiểu cháu hơn, cháu nhất định sẽ cố gắng để được bên cạnh Mạnh Hoàng.
Thiên Di cương quyết nói rồi quay lưng bước ra khỏi nhà họ Trần. Mãi tới khi biết mình đã đi xa khỏi đó, nó mới ngồi sụp xuống đường và nức nở khóc. Mọi quyết tâm và sự mạnh mẽ của nó như tan biến hết. Đứng trước mặt bà Minh Mĩ, nó đã cố để ình không từ bỏ, cố để không gục ngã trước người phụ nữ quyền lực ấy bao nhiêu thì giờ nó cảm thấy yếu đuối và kiệt sức bấy nhiêu. Nhưng nó không được bỏ cuộc, nhất định không bỏ cuộc. Thiên Di cố gắng nuốt nước mắt vào trong rồi đứng dậy đi tiếp dù cho trái tim vẫn đau nhói từng cơn.