Trong căn tin trường, Thiên Di và Hoa ngồi ở chiếc bàn màu vàng bên cạnh cửa sổ - chỗ ngồi yêu thích của cả hai. Trong khi Thiên Di vẫn đang ăn suất cơm của mình một cách ngon lành thì Hoa đã cất tiếng:
- Mọi việc thế nào rồi? Có ổn không vậy?
- Lần này thì đúng là bố tôi đã “gửi trứng cho ác’ rồi. Tên đấy đúng là một Mr- khó- chịu.- Thiên Di nói, tay chọc mạnh đôi đũa xuống chiếc đĩa trước mặt,ánh mắt như…phóng ra điện.
- Phen này chắc bà khó sống rồi.
- Thiên Di tôi mà lại bị đánh gục bởi một tên khó ưa như vậy hả? Bà coi thường tôi quá đấy!
Đúng lúc cả hai đang nói chuyện thì một nhóm nữ sinh ăn mặc có vẻ sành điệu, trang điểm lòe loẹt đi tới.Chỉ cần thoáng qua, Thiên Di và Hoa cũng nhận ra những người đó. Họ đều là con của mấy đại gia “mới nổi”, luôn coi thường những người nghèo hơn mình với tiêu chí : không đi chung đường- không uống chung nước- không ngồi chung bàn với “những kẻ hèn kém” và luôn tìm cách để hạ bệ người khác.Tới bàn của Thiên Di, nhóm kia dừng lại. Lê Linh – đứa được coi là thủ lĩnh, cũng là đứa có vẻ ngoài xinh đẹp nhất trong nhóm chống hai tay lên bàn rồi cười khẩy.
- Hình như đây là tiểu thư Thiên Di xinh đẹp ngây thơ của trường Đại Nam.
- Các cậu muốn gì? – Hoa nhíu mày hỏi bằng giọng không chút thiện cảm.
- Chúng tôi đâu có muốn gì, đúng không các cậu? – Lê Linh giơ tay lên ra vẻ vô tội, nhóm con gái đằng sau cũng bật cười thích thú.- Chỉ là tôi có nghe tin công ty của bố cậu đang điêu đứng vì thiếu vốn, phải không Thiên Di? Có cần tôi nói với bố tôi một tiếng để ông ra tay giúp đỡ cho bố cậu không?
Nói dứt lời, Lê Linh vênh váo lấy tay hất đổ cốc nước trên bàn. Tất cả học sinh trong căn tin đều quay lại phía bàn của Thiên Di, chờ đón một “màn kịch hay” chuẩn bị diễn ra. Hoa không kiềm chế được nữa, đứng bật dậy:
- Dừng ngay cái trò chơi xấu bạn bè lại đi, cậu tưởng mình hay ho lắm hả? Có tin tôi sẽ…
- Cậu sẽ làm gì tôi? Chạy về mách mẹ hả? – Lê Linh cười lớn.
- Cậu…
Hoa nhào tới nhưng ngay lập tức bị Thiên Di kéo tay trở lại. Nó lắc đầu, ra hiệu cho Hoa đừng làm gì rồi lên tiếng:
- Cảm ơn nhưng tôi không cần, công ti của bố tôi vẫn ổn.
- À, phải rồi. Cho con gái đi làm ô sin cho người khác để lấy tiền vốn thì tất nhiên là ổn rồi. Thì ra cậu cũng có giá quá nhỉ?
Lê Linh cùng cả nhóm cười lớn ra vẻ rất đắc ý. Thiên Di uất ức định lên tiếng thì bỗng một bóng người đứng sững trước mặt nó. Chàng trai dáng vẻ cao lớn với mái tóc màu nâu café. Thiên Di không giấu nổi nụ cười:
- Minh Long…
Minh Long quay lại nhìn Thiên Di rồi cười toe, cánh tay dịu dàng đặt lên vai Thiên Di, kéo nhẹ nó vào lòng mình. Nhưng ngay lập tức nét mặt đanh lại khi nhìn sang nhóm của Lê Linh:
- Các cậu hình như có chuyện gì với Thiên Di của tôi thì phải.
Mấy tiếng “Thiên Di của tôi” làm cả căn tin ồ lên, Thiên Di khẽ đỏ mặt. Lê Linh lùi lại vài bước tỏ ý đề phòng. Minh Long không phải con nhà “đại gia” nhưng gia đình Long có rất nhiều người nắm vị trí quan trọng trong các cơ quan cấp cao của nhà nước.Bản thân bố Long cũng là một nhà chính trị gia có tiếng. Ở trường, Long nổi tiếng vì vẻ ngoài đẹp trai và học hành rất “đỉnh”. Nhưng rồi khuôn mặt Lê Linh hiện lên vẻ thủ đoạn. Nó tiến lại gần Minh Long.
- Long à, cậu có biết chuyện gì không? Thiên Di của cậu giờ đang làm ô sin cho nhà một đại gia, nói đúng hơn là để chăm sóc cho cậu chủ của nhà đó.
Thiên Di sững người. Nó còn chưa nói với Minh Long chuyện này, nó định để vài hôm nữa, khi mọi chuyện ổn định mới nói tất cả. Thiên Di không dám nhìn vào mặt Minh Long nhưng nó có thể cảm nhận được bàn tay đặt trên vai nó đang siết chặt.
- Tôi nghĩ là có chuyện gì đó hiểu lầm ở đây. – Minh Long thản nhiên nói.- Mà cho dù Thiên Di có làm vậy đi chăng nữa thì chắc là có lí do nào đó, ít ra vẫn còn hơn những người rảnh rỗi đi kiếm chuyện vô cớ với người khác.
Lê Linh im bặt không nói nổi lời nào. Nó định làm thế để Minh Long nổi giận với Thiên Di, làm cho Thiên Di bẽ mặt trước tất cả mọi người. Nào ngờ… Thấy không đạt được mục đích, Lê Linh liền ném cho Thiên Di cái nhìn sắc lẹm rồi bực tức bỏ đi.
- Long, nói hay lắm. – Hoa phải nín nhịn từ nãy, giờ mới được hả hê.
Minh Long mỉm cười rồi nắm tay Thiên Di.
- Đi theo mình qua đây một chút.
Thiên Di cứ vậy để cho Minh Long kéo đi trong sự ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người. Ra đến ghế đá đằng sau trường, Minh Long mới buông tay Thiên Di.
- Cậu ngồi xuống đi.
Thiên Di làm theo lời Minh Long như một cái máy, trong lòng đầy lo lắng chờ đợi phản ứng của Long. Lúc này Minh Long mới khẽ ngồi xuống bên cạnh Thiên Di.
- Chuyện Lê Linh nói lúc nãy là sao? Có thể giải thích ình được chứ?
- Mình… thật ra mình không có ý muốn giấu cậu mãi đâu. – Thiên Di bối rối.- Thật ra công ti bố mình gặp khó khăn về tài chính. Bố mình đã phải vay vốn từ bác Trần Bùi. Bác ấy có một người con bị bệnh tim, tên là Mạnh Hoàng, bằng tuổi bọn mình. Bác Trần đồng ý cho bố mình vay vốn với điều kiện là mình về nhà bác ấy ở, giúp bác ấy khuyên con trai làm phẫu thuật tim và động viên cậu ấy.
- Thật chứ?
- Tất nhiên, cậu không tin mình hả? – Thiên Di ngẩng đầu nhìn Minh Long.
- Đồ ngốc.- Minh Long khẽ gõ lên trán Thiên Di.- Sao mình lại không tin cậu chứ. Nhưng lần sau có chuyện gì thì nhớ nói với mình, đừng một mình cố gắng, hãy để mình cố gắng cùng cậu, được không?
Minh Long cười tươi, đôi mắt híp lại dễ thương. Nụ cười làm cho những gánh nặng của Thiên Di như biến mất, nó dựa vào vai Long, nhẹ nhàng gật đầu. Bầu trời phía trên hai người như cao và rộng hơn với những tia nắng lấp lánh.
Tan học, Thiên Di cùng Minh Long và Hoa vui vẻ bước ra cổng trường.
- Đợi mình đi lấy xe rồi đưa cậu về nhé. – Minh Long nháy mắt.
Thiên Di mỉm cười nhưng nó chợt nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang đỗ trước cổng trường. Không khó để Thiên Di nhận ra đó là xe của nhà bác Trần Bùi. Nó khẽ thở dài rồi quay lại nói với Minh Long.
- Xin lỗi, hôm nay mình không về cùng cậu được rồi.
Minh Long nhìn ra cổng trường, là một người thông minh nên Minh Long lập tức hiểu ra vấn đề. Long đặt cả hai tay lên vai Thiên Di:
- Không sao đâu. Cố lên, mình luôn bên cậu mà!
- Ừ, mình hiểu. – Thiên Di nói rồi vẫy tay chào tạm biệt Hoa, bước về phía chiếc xe.
Đợi Thiên Di đi khuất, Hoa mới quay sang Minh Long.
- Mình cảm thấy lo lắng cho Thiên Di. Thật sự cậu không bận tâm chút nào về chuyện đó sao?
- Sao lại không bận tâm chứ? Trong lòng mình bối rối và lo lắng đến phát điên lên được. Nhưng mình không muốn Thiên Di lại phải suy nghĩ về mình nữa. Không hiểu sao mình cảm thấy như có điều gì không ổn sắp xảy ra.
***
- Cháu về rồi, cô Sang.- Thiên Di bước vào nhà và vui vẻ chào cô giúp việc.
- Cô Thiên Di…- khuôn mặt cô giúp việc hiện rõ vẻ lo lắng và khó xử.
- Có chuyện gì sao? – Thiên Di ngạc nhiên.
- Tôi…thôi cô cứ lên phòng ngủ thì sẽ rõ.
Nhận thấy vẻ bất thường của cô Sang, Thiên Di liền đi nhanh lên cầu thang. Vừa mở cánh cửa phòng, Thiên Di sững người. Căn phòng như vừa trải qua một trận cuồng phong kinh khủng lắm. Mọi thứ, từ đồ đạc cho đến quần áo đều đảo lộn, vương *** khắp nơi. Đến cả sách vở của Thiên Di còn nằm trong thùng rác. Không cần hỏi, Thiên Di cũng biết ai là kẻ gây ra chuyện này. Nó nổi nóng chạy ngay sang phòng của Mạnh Hoàng.
- Tất cả là do anh đúng không? Tại sao anh lại làm thế?
- Dù gì cô cũng là một đứa con gái có giáo dục, vậy mà phép lịch sự cơ bản là gõ cửa trước khi vào cô cũng không hiểu sao? – Mạnh Hoàng ngồi trên giường, hai tay xoay xoay khối rubik, mắt không hề nhìn Thiên Di.
- Vậy vào phá phách phòng của người khác như anh là lịch sự sao? – Thiên Di hét lớn.
Mạnh Hoàng dừng lại, khối rubik cũng đã được giải xong với sáu mặt là sáu màu riêng biệt, đôi lông mày khẽ chau lại.
- Hôm qua cô đã tặng tôi một cái tát, nhưng lại nói rằng cái tát đó không phải vì cô mà vì bố tôi. Vậy chắc cô là một con người cao thượng nhỉ? Mạnh Hoàng cười, lại là nụ cười mỉa mai đáng ghét đó. – Nếu đã vậy thì cô hãy cứ cao thượng mà bỏ qua việc có ai đó làm bừa bộn phòng của mình. À còn nữa, người cao thượng cũng không làm phiền người khác nên chắc cô cũng không nhờ người giúp việc mà sẽ tự dọn dẹp tất cả đúng không?
Thiên Di giận đến run người nhưng lại cố gắng kiềm chế: “Phải nhịn! Phải nhịn!”, nó hít thở mạnh rồi đóng cửa đi ra ngoài. Trở về phòng mình, Thiên Di kiên nhẫn sắp xếp lại mọi thứ, trong đầu không ngừng “nguyền rủa” tên khó ưa kia. Đang cặm cụi lôi đống sách vở ra từ thùng rác thì bỗng Thiên Di thấy Mạnh Hoàng đứng ở cửa từ bao giờ.
- Qua phòng tôi, có việc.
- Lại trò gì nữa đây. – Thiên Di nói đầy vẻ khó chịu và đề phòng.
- Hỏi nhiều, bảo đi thì cứ đi.
Thiên Di miễn cưỡng đứng dậy đi theo Mạnh Hoàng. Về đến phòng, Mạnh Hoàng ngồi xuống ghế salon và chỉ tay lên chiếc bàn uống nước trước mặt.
- Thấy cái gì đây không?- Mạnh Hoàng hỏi bằng giọng hờ hững.
- Cái bàn. – Thiên Di trả lời, hờ hững không kém.
- Cái gì trên bàn?
- Bình nước.
- Đúng, nhưng nó hết rồi. Tôi khát nước. Cô mau xuống nhà lấy đi.
- Sao anh không bảo cô giúp việc, tôi còn chưa dọn phòng xong.
- Cô ấy còn có việc khác, vả lại cô là con người cao thượng cơ mà. Nhớ là café đá, ít đường.
Thiên Di nắm chặt tay : “ Phải nhịn! Phải nhịn!”. Nó quay người rồi đi xuống dưới nhà. Phòng bếp nhà Trần Bùi cũng đẹp và sang trọng không kém những căn phòng khác với màu gỗ tối nhưng nổi bật với bàn bếp bằng kim loại phản chiếu ánh sáng. Hệ thống đèn chùm phía trên làm căn phòng thêm ấm cúng hơn. Trong phòng có tất cả những vật dụng hiện đại phục vụ cho công việc nấu nướng, hơn nữa còn có một quầy bar với đủ các loại ly lớn nhỏ. Thiên Di cẩn thận pha café rồi mở tủ lạnh lấy đá. Xong xuôi, nó để cốc café lên một chiếc đĩa nhỏ rồi mang lên tầng hai. Sau khi gõ cửa ba lần, không thấy Mạnh Hoàng trả lời, Thiên Di đẩy cửa bước vào. Nó đặt cốc café lên bàn rồi nhanh chóng đi ra để không phải nhìn thấy cái gương mặt đáng ghét đang dương dương tự đắc kia.
- Khoan đã, thứ cô mang lên là gì vậy?- Mạnh Hoàng nhìn, vẻ trân trối
- Café đá, ít đường như anh nói.
- Tôi có nói vậy hả? Tôi nói là café nóng mà.
- Anh…rõ ràng anh nói là café đá. Anh vừa phải thôi chứ.- Thiên Di sững sờ,rõ ràng Hoàng đang cố tình làm khó cho Thiên Di.
- Cô nghe nhầm rồi, đừng nói nhiều nữa. Mau xuống làm lại đi.
Mạnh Hoàng nói rồi với lấy quyển tạp chí trên bàn đọc một cách thản nhiên, không hề để ý đến khuôn mặt đang đỏ bừng của Thiên Di. Thiên Di nén giận, cầm cốc café xuống nhà bếp. “Đồ đốn mạt! Anh được lắm. Tưởng tôi sẽ ngu ngốc để cho anh sai khiến sao?”. Vừa nói, Thiên Di vừa đổ cốc café vào bồn rửa bát. Nhưng biết làm thế nào bây giờ, cả gia đình nó đang nhờ cậy vào nhà bác Trần Bùi, bản thân Thiên Di cũng đã hứa với bác Trần. Nghĩ vậy, nó lại kiên nhẫn pha cốc café khác, café nóng.
- Cô cũng được việc đấy nhỉ? – Lần này sau khi nhìn thấy cốc café mà Thiên Di mang vào, Mạnh Hoàng nhếch môi. – Nhưng tiếc quá, bỗng nhiên tôi lại muốn uống sinh tố. Cam nhé.
Vậy là sự việc cứ liên tục tiếp diễn cho đến khi Thiên Di nhận được câu nói : “ Được rồi, cô về phòng đi.” thì cũng là lúc trên bàn của Mạnh Hoàng có trên dưới chục chiếc cốc với đủ các loại nước từ sinh tố, café, nước lọc,…Về đến phòng, Thiên Di nằm phịch xuống giường, mệt mỏi đưa mắt nhìn đống bừa bộn vẫn chưa dọn dẹp xong. Bỗng nhiên điện thoại của nó đổ chuông. Thiên Di cho tay vào túi lôi ra chiếc điện thoại màu hồng phấn dễ thương. Là mẹ.
- Con nghe đây mẹ.- Thiên Di cố gắng nói bằng giọng điệu vui vẻ nhất có thể.
- Thiên Di, con thế nào rồi? Mọi việc bên đó ổn chứ?
- Tất cả đều ổn mẹ à, bố mẹ đừng quá lo lắng cho con. Tình hình công ti của bố thế nào rồi mẹ? – Thiên Di gượng cười.
- Mọi việc xong xuôi rồi, công ti đang dần ổn định lại. Con ở bên đó giữ gìn sức khỏe nhé, nhớ đừng ăn hải sản đấy, con bị dị ứng với các loại hải sản mà. Cuối tuần rảnh nhớ về nhà, mẹ đã bảo cô Kim chuẩn bị những món con thích.
Tiếng mẹ ân cần qua điện thoại làm trái tim Thiên Di như chùng lại, sống mũi cay cay, nó muốn òa lên khóc, muốn hét thật lớn : “ Con nhớ bố mẹ lắm, con muốn về nhà lắm.” nhưng rồi nó kìm lại được.
- Vâng, cuối tuần con sẽ về.
Nói chuyện thêm một lát rồi mẹ Thiên Di có việc bận, hai mẹ con cúp máy. Tiếng cô giúp việc vọng vào từ ngoài cửa:
- Cô Thiên Di, mời cô xuống ăn tối.
Thiên Di uể oải đứng dậy, cào cào lại mái tóc một cách chán nản rồi bước ra khỏi phòng. Vừa đến cầu thang, nó chạm mặt ngay Mạnh Hoàng. Mạnh Hoàng liền ném cho nó cái nhìn thờ ơ và sắc lạnh như muốn nói : “ Mau mau biến khỏi mắt tôi, biến khỏi ngôi nhà này!” Thiên Di vờ như không thấy, lặng lẽ bước xuống nhà bếp. Cô Sang giúp việc đang cắm cúi nấu nốt món ăn cuối cùng, hình như là canh gà thì phải. Thiên Di vừa kéo chiếc ghế bên bàn ăn định ngồi xuống thì Mạnh Hoàng ngồi bên chiếc ghế đối diện lên tiếng.
- Cô Sang, cô để đó đi.
- Cậu chủ, món này sắp xong rồi. Đợi tôi một lát.- Cô Sang cuống quýt.
- Tôi đâu có bảo không nấu món ấy nữa, nhưng cô ngồi xuống ăn cơm đi, để tiểu thư Thiên Di nấu. Chẳng phải cô ta được thuê về để làm ô sin cho cái nhà này sao.- Mạnh Hoàng nói, không giấu nổi sự ác ý trong từng câu nói. Thiên Di thấy cổ họng nghẹn lại, bàn tay đặt trên chiếc ghế siết chặt như muốn vỡ ra.
- Cậu chủ, làm vậy không hay đâu. – Cô Sang càng có vẻ bối rối hơn, chân tay bỗng trở nên lóng ngóng.
- Cô có nghe tôi nói không hả? Mau ngồi xuống đi!
- Cô Sang, cô cứ ăn cơm đi, để cháu làm nốt. Cháu làm được mà.
Thiên Di cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười trở nên méo mó đến đáng thương. Cô Sang ái ngại trao chiếc tạp dề lại cho Thiên Di và rụt rè ngồi xuống ghế. Việc người giúp việc được ăn cơm chung với chủ nhà đã là việc hiếm thấy, hơn nữa chủ nhà lại là người nấu ăn cho giúp việc lại càng hiếm thấy hơn. Trong trường hợp này nếu không muốn nói là một nỗi sỉ nhục vì dù sao bản thân Thiên Di cũng là một tiểu thư vốn được cưng chiều. Cô Sang đưa mắt nhìn Mạnh Hoàng đầy khó hiểu, bản thân cô thấy Thiên Di rất dễ thương và tốt bụng, lại không hề tỏ ra kiêu kì. Vậy tại sao cậu chủ lại đối xử với cô Thiên Di như vậy? Như hiểu được sự dè dặt của cô giúp việc, Mạnh Hoàng nói, mắt không rời chiếc bình hoa trên bàn.
- Từ giờ hãy coi cô ta như một người giúp việc. Là nhà cô ta nợ nhà tôi, bố cô ta nợ bố tôi. Cô ta đến đây không vì mục đích trả nợ thì vì cái gì, cần gì phải tỏ ra cao sang.
“Choang!”. Bát canh gà trên tay Thiên Di rơi xuống đất. Nó khẽ kêu lên vì nước canh nóng bỏng bắn vào người. Cô Sang vội chạy lại cầm lấy bàn tay đang dần chuyển sang màu đỏ của Thiên Di rồi sợ hãi định chạy đi lấy hộp cứu thương.
- Không cần! – Mạnh Hoàng nói lớn.- Không cần phải lấy mấy thứ đó. Đúng như tôi nghĩ mà, cô cũng như mấy cô tiểu thư chỉ biết ăn chơi. Tôi đang nghi ngờ không biết mẹ cô có như thế này không mà lại để cô đến một việc đơn giản như vậy cũng không làm được.
- Im ngay! Anh có thể sỉ nhục tôi, sai bảo tôi như một con hầu nhưng tôi cấm anh xúc phạm đến bố mẹ tôi.- Thiên Di nói, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay giờ như vỡ òa, giọng nó run run.- Anh nghĩ mình là cái thá gì? Đúng thế, gia đình tôi nợ gia đình anh nhưng tôi vẫn là một con người! Còn anh, liệu anh còn là người không hả kẻ không có trái tim và tình cảm?
Thiên Di ném chiếc tạp dề xuống đất rồi bật khóc chạy về phòng. Mạnh Hoàng đứng dậy rồi đá mạnh chiếc ghế.
- Khốn kiếp!
***
Thiên Di đứng dưới chiếc vòi hoa sen, nước lạnh xả vào người, xả trôi cả những giọt nước mắt đang rơi mặn đắng. Ở phòng bên cạnh, một người con trai với gương mặt đẹp như thiên thần đang đứng suy tư bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm.....