Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Ương Ương quay mặt đi, lạnh lùng ừ một tiếng, xoay người liền đi ra cửa.

Trần Tấn Nhiên hơi sửng sốt một chút, chợt cúi đầu, anh đứng lại trong chốc lát, rồi cũng đi ra ngoài theo. Thời điểm anh lấy xe ra, thấy tài xế lúc này cũng đang quay đầu xe, Trần Tấn Nhiên định mở miệng nói sẽ đưa cô đi làm, nhưng mà anh há mồm định nói mấy lần, lại vẫn không tài nào nói ra nổi. Ương Ương đứng xoay lưng về phía xe của anh, để lại cho anh một bóng lưng lành lạnh kiêu hãnh. Trần Tấn Nhiên hơi nuốt nước miếng một cái, đạp chân ga, cho xe chạy đến, dừng lại ở bên cạnh Ương Ương, mở cửa xe đi ra ngoài.

Ương Ương đứng yên ở đó, cũng không hề động đậy. Qua kính chiếu hậu bên trong, Trần Tấn Nhiên nhìn thấy, từ đầu đến cuối, ngay cả nhìn về phía anh ở bên này, cô cũng không hề liếc nhìn tới đến một cái.

*****************

"Ba ba!"  Liếc nhìn thấy một ông già mặt mũi hồng hào đi ra, trên mặt Ương Ương đã sớm nở một nụ cười, nhìn cô giống như là một đóa hoa nhỏ rực rỡ. Ương Ương chạy mấy bước tới đón, cô khoác luôn tay mình lên cánh tay của người cha chồng: "Ba đi đường có mệt lắm hay không? Trong người có nơi nào không thoải mái hay không?"

Nhìn vẻ mặt của Ương Ương gấp gáp, ông cụ Trần hết sức vui vẻ, liên tục gật đầu, vừa nói như khen ngợi: "Tốt lắm, cả người đều rất khỏe mạnh! Thật là một đứa bé ngoan, ta có một nàng dâu hiếu thuận như vậy, còn tốt hơn có mười đứa con trai!"

Trần Tấn Nhiên liền cười,  cũng đi theo tới bên ông, dự định muốn nâng đỡ cha mình. Nhưng không ngờ ông cụ lại cực kỳ tốt tính, mở miệng nói: "Đi ra mà đỡ vợ của con đi, không cần phải để ý đến ta đâu, ta rất khỏe!"

Một phát, gạt tay của Trần Tấn Nhiên ra, đẩy anh về phía Ương Ương ở phía bên kia.

Trần Tấn Nhiên nhìn vẻ mặt đầy hứng khởi của cha mình, không khỏi dở khóc dở cười:"Nhìn ba một chút xem, có con dâu rồi, nên cũng không cần đứa con trai này nữa!"

"Không có một thứ gì cũng có thể quan trọng hơn so được với đứa con dâu hiền và đứa cháu nội của ta!" Ông cụ Trần hết sức vui vẻ, lại quan sát Ương Ương trên dưới một lượt: "Vậy tại sao ta vẫn chưa nhìn thấy gì vậy..."

"Ba, mới có ba tháng thôi mà... Làm sao đã có thể nhìn ra được..." Ương Ương mở miệng nói nghe vẻ hờn dỗi, mặt đỏ nhừ. Trần Tấn Nhiên hơi cúi đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đầy sự ngượng ngùng của cô, ngay cả vành tai cũng đỏ hồng lên, giống như màu của viên ngọc San Hô, trong bụng không khỏi thoáng có chút sợ hãi.

Trần Tấn Nhiên tự tay ôm lấy ngang hông của Ương Ương, hơi kéo cô hướng vào trong ngực của mình một chút: "Ba, nhìn ba gấp gáp kìa, còn những  hơn sáu tháng nữa kia mà!"

Ông cụ Trần liền gật đầu một cái: "Cho đến khi cháu nội ngoan của ta ra đời, nhất định bệnh của ta sẽ khỏe lại rất nhanh thôi!"

"Con xem hiện tại ngài cũng rất nhanh nhẹn rồi!" Trần Tấn Nhiên hơi sẵng giọng nói với cha mình. diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

.      

Ông cụ Trần liền làm bộ trừng anh như tức giận, làm vẻ mặt dựng râu trợn mắt như muốn để cho Ương Ương cũng vui vẻ lên. Người một nhà vui vẻ hòa thuận cùng lên xe, đi về nhà.

Thím Lý đã sớm làm xong một bàn đầy đồ ăn, chỉ chờ bọn họ trở lại.

Ông cụ Trần vừa mới xuống phi cơ, không có khẩu vị để ăn uống, chỉ uống một chút súp, sau đó liền đi nghỉ ngơi, trên bàn ăn chỉ còn lại Ương Ương và Trần Tấn Nhiên.

Mới vừa rồi trên mặt Ương Ương còn chồng chất các nụ cười và sự ôn nhu, chỉ trong nháy mắt tất cả liền biến mất vô ảnh vô tung rồi.

Trần Tấn Nhiên cảm thấy thức ăn vốn đang rất ngon miệng, trong lúc nhất thời liền thay đổi đột nhiên thành vô vị. Anh cúi đầu không nói thêm câu gì nữa, nhưng anh cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Bữa cơm trôi qua thật nhanh chóng. Cơm nước xong, hai người đi lên lầu. Ông cụ Trần ở nhà, bọn họ chỉ có thể ở chung trong một gian phòng ngủ.

Ương Ương tắm rửa xong, bọc người lại trong một chiếc áo ngủ vừa dầy lại vừa lớn, nhìn cô nghiêm nghiêm thật thật như được gói trong một chiếc túi. Cô ôm một chiếc chăn, lại cầm theo một chiếc gối đầu theo bên mình. Trần Tấn Nhiên kinh ngạc nhìn cô: "Cô định làm cái gì vậy?"

Ương Ương chỉ ngón tay vào chiếc ghế sa lon, nét mặt không chút thay đổi: "Tôi ra ngủ ở ghế sa lon..."

Trần Tấn Nhiên cảm giác mình lại muốn nổi giận! Tống Ương Ương, em cứ ghét tôi mãi như vậy hay sao?

Sững sờ hồi lâu, anh chợt đứng lên, một phát kéo cánh tay của Ương Ương, đẩy cô tới bên giường, "Tôi sẽ ra ngủ ở trên ghế sa lon."

"Tại sao?"

"Dù sao thì cô cũng đang giúp tôi thế này! Ngủ ở ghế sa lon sẽ không thoải mái, cô lên ngủ ở trên giường đi." Anh nằm xuống, lôi kéo chiếc chăn lên đắp, sau đó liền nhắm mắt lại, không để ý tới cô nữa.

Ương Ương chỉ cười cười, cũng từ chối cho ý kiến, với cô thì như thế nào đều được hết. Cô lười phải để ý đến anh, cũng lười phải tranh luận cùng với anh.

Hai người ngủ riêng rẽ trong cả đêm, nhưng cũng không ai nói lời nào.

Đợi đến sáng sớm tỉnh lại, chợt nhìn đến Trần Tấn Nhiên, Ương Ương sợ hết hồn. Suốt mấy ngày nay cô cũng đã quen ngủ một mình rồi, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy có một mình. Nhắm mắt lại cũng vẫn chỉ thấy có một mình, đột nhiên nhìn thấy trong phòng xuất hiện một người đàn ông, cô thực sự đã bị dọa sợ.

Ngâm mình trong nước thật lâu mà cô vẫn chưa tỉnh hồn. Ương Ương chỉ cảm thấy trong lòng cảm thấy thật phiền muộn, cô chỉ muốn được sớm rời đi khỏi cái chỗ này sao cho nhanh hơn một chút.

Khi nhìn thấy Trần Tấn Nhiên thì trái tim của Ương Ương cũng không bao giờ còn bị tăng nhịp đập dồn thật nhanh nữa. Cũng như sẽ không còn bị rung động, hoặc là đau lòng trước ánh mắt nhìn đầy sự ôn nhu hoặc là chỉ có sự tức giận chán ghét của anh nữa.

Cô nghĩ, tình cảm của mình đối với Trần Tấn Nhiên vốn dĩ đã mỏng manh, nhưng chút ít tình cảm còn sót lại đó, đến bây giờ cũng đã bị sự tàn nhẫn cuối cùng của anh làm cho tan thành mây khói rồi.

Như vậy, thật tốt vô cùng, Ương Ương yên lặng cười.

Cô thật may mắn khi thấy mình đã có tính tình tốt hơn quá nhiều so với những người phụ nữ khác, cho nên, dù cô có bị tổn thương, thì vết thương cũng sẽ khỏi hẳn rất nhanh, sẽ không để cho vết thương này vẫn tiếp tục hành hạ mình, cũng sẽ không để cho trái tim của mình há miệng chảy máu nữa.

Ương Ương ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu, sau đó đi ra ngoài. Trần Tấn Nhiên đã dậy, đang ngồi ở tại phòng ngủ đợi cô. Trong lòng Ương Ương hiểu rất rõ điều này, liền khoác cánh tay của anh, cùng đi xuống lầu.

Cha chồng của cô đang ngồi ở dưới lầu ngồi, thấy bộ dạng hai người bọn họ thân mật như vậy, thật sự rất vui vẻ. Ông liên tiếp vẫy vẫy tay về phía Ương Ương: "Đứa bé ngoan, mau xuống đây, thím Lý của con đã hầm cách thủy cháo tổ yến cho con rồi đây. Độ ấm nóng cũng vừa vặn, con mau tới ăn một chút."

Ương Ương nhìn dáng vẻ từ ái của ông cụ Trần, đột nhiên trong lòng cô xông lên một hồi chua xót. Bất kể là ông thương cô, hay là bởi vì quả thật ở trong  mắt của ông nhìn thấy cơ duyên của cô cũng tốt, hoặc là bởi vì đứa bé trong bụng của cô cũng được, tất cả cũng đều làm cho cô cảm thấy cảm động.

Chẳng qua hiện giờ, ngoại trừ việc cô bất đắc dĩ vì muốn báo đối với ông cụ, cho nên vẫn còn đang lừa gạt ông cụ, cô căn bản không có đứa trẻ trong bụng, hơn nữa, về sau này, cũng sẽ không thể có được nữa.

Cô đã chân chân thật thật quyết tâm rồi. Cô và Trần Tấn Nhiên đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời này cũng sẽ không bao giờ có thể ở cùng nhau được nữa.

"Ba ba, không phải là ngài thương Ương Ương, chẳng qua là ngài yêu thương cục cưng của Ương Ương thôi!" Ương Ương bất mãn xông đến bên cạnh ông cụ Trần nói như làm nũng. Trần Tấn Nhiên nhìn bộ dạng cười dí dỏm của cô thật đáng yêu, tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn theo. Ông cầm tay cô, kéo cô ngồi xuống: "Nói bậy nào, ba ba đối với em tốt như thế, tôi đây cũng ghen tỵ."

"Nhìn xem, còn đó, đứa nhỏ này, con còn muốn tranh giành tình cảm với vợ của mình hay sao? Hiện tại thân thể của Ương Ương nặng nề, con cũng không nên chọc cô tức giận, cố gắng chăm sóc thật tốt cho đứa trẻ này, biết không?" Ông cụ Trần tha thiết dặn dò, lại tự mình múc cháo cho Ương Ương, trong miệng vẫn nói: "Một đứa nhỏ tốt như vậy, tiểu tử xấu tính kia, cũng không biết anh đã đã tu luyện mấy đời mà có phúc khí như vậy!"

Trần Tấn Nhiên nhất thời có chút trầm mặc. Anh lặng lẽ liếc nhìn Ương Ương một cái, thấy bộ dạng mỉm cười của cô như có, ngoan ngoãn phục tùng uống cháo như vậy. Trái tim của anh thoáng hơ co rút lại đau đớn. Anh đã từng nhìn thấy gương mặt tươi cười như vậy, luôn điềm tĩnh và tốt đẹp, không một chút tính toán hay mưu đồ gì. Cô thiện lương làm cho người ta phải đau lòng. Nụ cười này của cô, trước đây anh cũng đã từng được nhìn thấy ở Hứa Hoan Nhan. Mà cô, quả nhiên chính là một hình mẫu của một người phụ nữ tốt đẹp. Cho nên, Hứa Hoan Nhan  mới có thể làm cho A Hạo nhớ thương nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối không thể nào quên được.

Trần Tấn Nhiên cảm thấy trong lòng mình trở nên phiền loạn một mảnh. Anh nhớ tới năm đó, A Hạo cùng Tô Lai dây dưa không rõ, trong đầu giống như toàn chứa mỡ heo, đã làm tổn thương Hứa Hoan Nhan, một lòng muốn cùng với Tô Lai, nhưng đến cuối cùng, thời điểm cậu ta đã đạt được ước muốn, mới hậu tri hậu giác hiểu ra được tình cảm của mình thuộc về ai.

Mình ban đầu còn mắt tinh tâm sáng, đã từng mắng Thân Tống Hạo, chẳng qua là, anh chưa từng mắng Thân Tống Hạo thật rõ ràng. Vậy mà, chính mình bây giờ cũng gặp phải tình cảnh như vậy.

A! Nhưng sao có thể tương tự được nhỉ? A Hạo đã kết hôn với Hứa Hoan Nhan, sau đó bởi vì Tô Lai, mà anh bị buộc phải ly hôn. Trần Tấn Nhiên anh và Ương Ương kết hôn, nhưng cũng vì Y Lan, mà dẫn đến chuyện buộc phải ly hôn.

Chẳng qua là, đứa con của Hứa Hoan Nhan không bị chết! Hai người bọn họ có một đứa cô gái xinh đẹp như vậy, coi như không có chuyện gương vỡ lại lành, cả đời này cũng cứ liên lạc dính dấp không ngừng. Nhưng còn anh thì sao, đứa con của anh và Ương Ương đã không còn nữa!

Mối liên hệ duy nhất giữa anh và cô, hiện giờ cũng đã bị cắt đứt.

Anh nghĩ tới đây, trong khoảng thời gian ngắn, trong bụng cũng có chút thở dài như thừa nhận. Không hiểu sao cảm giác mất mát cứ từng điểm từng điểm lao tới xuyên qua cả người anh. Trần Tán Nhiên chợt phát hiện, thật ra thì, thời điểm anh cùng với Ương Ương, thật sự nhớ tới Y Lan rất ít.

Mà suốt cả mấy ngày, khi anh cùng với Y Lan nghỉ phép mấy ngày ở nước ngoài, lại không lúc nào không nghĩ đến Ương Ương.

May mắn, bọn họ từng có một khoảng thời gian quá tốt đẹp, nhưng cũng thật tiếc nuối, điều tốt đẹp này thực sự đã tồn tại làm cho người ta nhớ tới liền thấy từng hồi từng hồi sầu não.

Ông cụ Trần chỉ ở lại Trung Quốc có một tuần. Dù sao tuổi của ông cụ cũng đã cao, bệnh tình trong thân thể của ông cũng không được tốt. Nếu như sống trong cuộc sống có chút ồn ào, thì sợ là ông cụ sẽ không thích ứng được. Đêm hôm đó, trước khi lên máy bay, người trong nhà lại tụ tập lại cùng nhau ăn bữa tiệc lớn.

Thời điểm Ương Ương ở phòng bếp giúp đỡ thím Lý nấu nồi súp, ông cụ Trần liền gọi Trần Tấn Nhiên đến bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui