Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn Bản Dịch


Tam Nha nghe vậy thì yên tâm hơn, nhưng lại lập tức cảm thấy không ổn, hét lên: “Nương không đeo giày, sao nương ra ngoài lại không đeo giày? Không được, con phải đi tìm nương! Lưu Nhi đừng ngủ nữa, mau cùng tam tỷ đi tìm nương.” Tam Nha nói xong cũng mặc kệ Cố Đại Hà có phản ứng gì, nàng lập tức đeo giày vào, cầm theo đôi giày rách của Trương thị chạy tới nhà xí.

Tứ Nha vẫn còn mờ mịt như cũ, nhưng nàng nghe hiểu lời Tam Nha nói nên cũng xỏ giày vào đi xuống đất.

Cố Đại Hà cảm thấy chuyện ngày đã dọa sợ hai đứa con cho nên mới hốt hoảng như vậy.

Vốn dĩ hắn muốn nằm xuống ngủ tiếp nhưng nằm trên giường đất, không hiểu sao trong lòng lại bất an.

Một lúc sau sự bất an trong lòng hắn càng tăng lên, đúng lúc này, một tiếng hét chói tai của Tam Nha vang lên.

“Nương, nương ở đâu?”

Còn có tiếng khóc của Tứ Nha nữa, trong đêm khuya thê lương vô cùng, hình như hai đứa trẻ không tìm được người trong nhà vệ sinh nên lo lắng khóc rống lên.

Nghe tiếng la khóc, Cố Đại Hà lập tức ngồi dậy từ trên giường đất, xỏ được một chiếc giày rồi chạy vội ra ngoài.

“Sao rồi sao rồi? Chuyện này là thế nào? Nương các ngươi đâu, không tìm được nàng sao?” Cố Đại Hà vội vàng chạy tới, túm lấy Tam Nha đang chạy đi tìm người.

Tam Nha đẩy Cố Đại Hà ra: “Đều tại cha, không thấy nương nữa rồi!”

Cố Đại Hà vừa lo lắng vừa tức giận, muốn đưa tay túm lấy nàng: “Chuyện này sao lại trách ta, mau nói cho ta biết…”

Thậm chí Tam Nha còn không nhìn Cố Đại Hà một cái, chỉ lo tìm người khắp nơi.

Vừa rồi nàng có xem qua, cổng sân không mở ra, hơn nữa còn khóa bên trong nên chắc hẳn nương chưa ra khỏi nhà.

Nhưng nhà cũ Cố gia không nhỏ, muốn tìm người cũng mất công sức, người làm cha này còn ngăn cản nàng, sao nàng có thể không tức giận.

Nếu nương xảy ra chuyện gì… quả thực Tam Nha không dám nghĩ đến chuyện này.

“Nương, hu hu…”

Đúng lúc này, trong phòng chứa củi vang lên tiếng khóc, tiếng khóc này chắc chắn là của Tứ Nha, giống như nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp.

Tam Nha cảm thấy không ổn, lập tức vọt vào, Cố Đại Hà đi theo sát phía sau.

Cánh cửa phòng để củi mở rộng đối diện với ánh trăng, ánh trăng giữa tháng chiếu vào khiến người ta nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Cảnh tượng kia khiến người xem kinh hồn bạt vía, người vừa chạy vào lập tức rùng mình, run rẩy.

Trong phòng chứa củi, đầu Trương thị tròng vào đai lưng dài, dưới chân giẫm lên một bó củi, chân nàng đang cố gắng đá bó củi kia đi.

Tứ Nha ghé vào bó củi ôm lấy chân Trương thị, bật khóc nức nở.

Không biết có phải vì là lần đầu tiên thắt cổ hay không, đai lưng không được thắt nút chết, chỉ thắt một nút giao nhau, cho dù bó củi kia không bị đá ra thì cũng sẽ rơi xuống.

Mặc dù cảnh tượng này rất đáng sợ, nhưng trong cái rủi có cái may, nếu không thì khi được tìm thấy, Trương thị đã ra đi rồi.

Nhưng lúc này Trương thị còn sống lại trông chẳng khác gì người đã chết.

Đôi mắt trống rỗng, sắc mặt xanh mét, dưới bóng đêm trông vô cùng đáng sợ.

Tam Nha hét lên một tiếng rồi nhào đến, ôm chặt lấy chân Trương thị không cho nàng lộn xộn, sợ Trương thị sẽ xảy ra chuyện gì.

Bình thường nghe thấy không ít những câu chuyện thắt cổ, đơn giản là lấy dây thừng hoặc lấy đai lưng thắt cổ như Trương thị.

Cũng không biết tình hình hiện tại của nàng thế nào, chỉ biết người thắt cổ sẽ chết, hai đứa bé đều sợ Trương thị chết, cho nên không cho Trương thị đá văng bó củi kia đi.

Nhưng hai tỷ muội không thể nào đưa Trương thị xuống dưới, gấp gáp đến mức Tam Nha cũng khóc rống lên: “Cha mau nghĩ cách đi, không nghĩ cách thì nương sẽ tro cổ chết mất!”

Tiếng khóc quá lớn, đánh thức người của mấy phòng dậy, đến cả ông cụ luôn ngủ rất say cũng bị đánh thức.

Sắc mặt đáng sợ của Trương thị khiến Cố Đại Hà sợ đến mức run rẩy, té ngã xuống đất, môi mấp máy run run không nói ra lời.

Đầu óc hắn trống rỗng, không thể nghĩ ra được vợ mình bị làm sao.

Bị Tam Nha gọi một tiếng hắn tỉnh táo lại, nhưng đầu óc mơ màng hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ, nên nhảy bò qua, đẩy Tứ Nha sang một bên, ôm lấy chân Trương thị, giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng nức nở.

“Vợ… vợ ơi, ngươi đừng dọa ta sợ, ngươi mau xuống đi…”

Tam Nha thấy Cố Đại Hà vô dụng như vậy, cực kỳ căm ghét bộ dạng này của hắn.

Nhưng là con gái nên nàng không biết nên nói gì mới phải, môi nàng run rẩy nói với Tứ Nha bên cạnh: “Lưu Nhi mau đi tìm tiểu thúc đến đây, bảo tiểu thúc đến giúp đỡ.

Mau đi đi!”

Mặc dù Tứ Nha sợ hãi nhưng vẫn hiểu lời Tam Nha nói, vội vàng lảo đảo chạy ra ngoài.

Thấy Tứ Nha chạy ra ngoài, trái tim căng thẳng của Tam Nha vẫn chưa thả lỏng, bởi vì nàng không biết hiện giờ Trương thị không nhúc nhích là có còn sống hay không.

Nàng ôm chân Trương thị không cảm nhận được độ ấm nào.

Nàng không biết nhiệt độ trên cơ thể người chết như thế nào, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người Trương thị bây giờ giống như nhiệt độ của con rắn đã chết, cảm giác này khiến nàng hoảng sợ.

Khi Tứ Nha lảo đảo chạy đến tứ phòng, Cố Đại Hồ bị đánh thức cũng không biết xảy ra chuyện gì, định ra ngoài đến nhà xí rồi quay về ngủ.

Vừa ra khỏi cửa hắn đã thấy Tứ Nha khóc lóc chạy đến.

Tiểu nha đầu chạy quá nhanh, một chiếc giày rơi ra lúc nào cũng không biết.

“Hu hu, tiểu thúc, mau… mau đến giúp, nương ta thắt cổ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui