Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Đoan Mộc Mộc như bị sét đánh, không thể tin mà nhìn anh, huyết sắc trên mặt giống như là bị rút sạch từng tấc, cuối cùng giống như tờ giấy trắng.

Làm sao anh có thể biết?

"Cậu ở đây nói xằng bậy gì đó?" So với Đoan Mộc Mộc sợ hãi, Tô Hoa Nam vẫn còn lơ mơ, cái gì gọi là mang thai của người nào?

Chẳng lẽ là. . . . . .

Chỉ có điều, không đợi anh mở miệng, Lãnh An Thần liền cười, "Bà xã thân yêu, bị anh nói trúng rồi sao? Làm gì có dáng vẻ sợ hãi như vậy, anh bị nhóm người đó cho đội mũ xanh vẫn còn chưa cảm thấy xấu hổ, em làm sao thế?"

Anh đi tới, ngón tay hơi lạnh vuốt ve gương mặt của cô, mới phát hiện mặt của cô so với tay anh còn lạnh hơn, giống như là bị ngâm vào băng vậy.

Cô càng như vậy, càng chứng thực suy đoán của Lãnh An Thần, cô đang chột dạ đi, cho nên mới lạnh như vậy!

"Lãnh An Thần, cậu nói chuyện rõ ràng một chút" Tô Hoa Nam kéo anh ra.

"Nói rõ?" Ánh mắt Lãnh An Thần âm lãnh quét qua Tô Hoa Nam, "Những lời này nên tôi hỏi chú mới đúng chứ? Chú ngủ với vợ tôi, làm cô ấy lớn bụng rồi, giờ lại còn muốn tôi nói rõ ràng, thật nực cười."

Sắc mặt Tô Hoa Nam lúc thì trắng lúc thì đỏ, lần này anh ta hoàn toàn hiểu, ánh mắt dời về phía Đoan Mộc Mộc, cuối cùng dừng ở trên bụng của cô, chẳng lẽ cô thật có con?

"Chuyện này không liên quan hệ gì tới anh ấy, Lãnh An Thần, anh đừng cố tình gây sự" Giọng nói của Đoan Mộc Mộc giống như là bay ra từ địa ngục, không có chút sức sống.

Nhưng Lãnh An Thần làm sao có thể tin tưởng, cô nói như vậy, Lãnh An Thần nghe tới chỉ là thay Tô Hoa Nam giải thích, "Dâm phụ, giờ phút này cô còn che chở cho chú ta?"

Lời nói ác độc kia khiến trái tim của Đoan Mộc Mộc lạnh thêm, cô nhìn người đàn ông trước mặt này, cười lạnh, "Mặc kệ anh tin hay không, đứa bé này không có quan hệ gì với anh ấy."

"Vậy thì có liên quan đến người nào?" Lãnh An Thần đưa tay nâng cằm cô, cưỡng chế ép sống lưng cô đều muốn đứt.

"Cậu buông cô ấy ra!" Tô Hoa Nam hồi hồn từ trong sững sờ, trong sóng mắt là đau đớn, anh ta cố gắng kéo Lãnh An Thần ra.

"Tô Hoa Nam, chú *** buông tay, nếu không đừng trách tôi không khách khí" Lãnh An Thần gầm nhẹ.

Động tĩnh này đã kinh động người cả tầng lầu, mặc dù mọi người đều không dám nhìn, thế nhưng cãi vã này vẫn khiến những người gan lớn vây xem, nhìn tình cảnh đó, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt, "Chúng ta có thể tìm nơi khác nói chuyện không?"

Luôn kiêng dè danh tiếng, coi như không vì bọn anh, cũng phải vì tập đoàn này mà suy nghĩ.

Lãnh An Thần cũng cảm thấy ánh mắt xung quanh quăng tới, anh mới phát giác ra cuối cùng mình mất khống chế, lôi kéo cà vạt, anh lôi cô chạy ra ngoài, "Được, tôi ngược lại muốn xem cô nói như thế nào."

Tô Hoa Nam cũng muốn theo sau, lại bị Đoan Mộc Mộc lắc đầu ngăn lại, đây là chuyện giữa cô và Lãnh An Thần, không có quan hệ gì với anh, anh đi chỉ thêm phiền, Tô Hoa Nam hình như cũng hiểu, mặc dù không yên tâm, cũng chỉ có thể dừng tại chỗ.

Xe một đường chạy như điên, cuối cùng cô lại bị anh dẫn trở về biệt thự ngày hôm qua, mặc dù Đoan Mộc Mộc không muốn bước vào nơi này, chính là không thể phủ nhận đây là nơi cho dù bọn họ có cãi vã cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác đến quấy rầy.

"Nói đi, nói nghe xem. . . . . ." Lãnh An Thần đem cô quăng trên giường lớn, Đoan Mộc Mộc bị ném đến hoa mắt.

Đoan Mộc Mộc nhìn trên cao nhìn xuống người đàn ông toàn thân cũng tản ra lệ khí, thân thể run rẩy, "Em không có chuyện gì để nói."

Cô nên nói như thế nào, đứa nhỏ này là của anh? Bởi vì cô biết coi như cô nói rồi, anh cũng sẽ không tin tưởng.

"Đoan Mộc Mộc nếu như cô chủ động nói ra, có lẽ tôi. . . . . ." Lời của anh còn chưa nói hết, liền bị tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt.

Mắt anh nhìn mã số, đứng dậy nghe ——

Chốc lát, anh cúp điện thoại, lại đi trở về bên giường lớn, hai tay chống mở, đem cô cố định ở trong đó, một đôi tròng mắt đen sâu không thấy đáy giống như là rắn độc từ trong giếng cạn chậm rãi bò ra, quấn cô thật chặt, để cho cô trong lúc nhất thời suýt nữa hít thở không thông.

"Tôi cho cô nửa ngày suy nghĩ, nếu như cô có thể nói thật, có lẽ tôi sẽ mềm lòng, bỏ qua cho cô cùng đứa con hoang trong bụng" Nói xong, bàn tay to của anh đặt trên bụng của cô, hình như anh chỉ hơi dùng sức một chút sẽ đem đứa nhỏ trong bụng cô tạo thành mảnh vụn, thân thể Đoan Mộc Mộc có ý muốn bảo hộ nên khiến cho cô co rúm lại, nhưng cô mới động, anh càng dán chặt tới, "Nếu không, cô và gã dâm phu kia, còn có đứa con hoang này cũng sẽ chết vô cùng khó coi."

Cuối cùng là lời nói âm trầm như vậy, giống như là từ trong địa ngục tràn ra, thẳng tắp tập kích trái tim Đoan Mộc Mộc.

Lãnh An Thần đi, nhưng cửa phòng lại bị anh khóa lại, cô cũng không đi ra được nữa.

Đoan Mộc Mộc đứng ở chỗ đó, không biết làm thế nào nói cho anh biết lai lịch của đứa bé này, thật ra thì nói ra không khó, khó khăn là muốn anh tin tưởng.

Cho đến giờ phút này, Đoan Mộc Mộc mới tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện ngày đó, chợt phát giác có rất nhiều chuyện quá mức kỳ quái, thậm chí kỳ quái có thể nói là trùng hợp.

Tại sao cô trước sau đi ra ngoài không tới một canh giờ, Lăng Khả Tâm liền nằm ngủ ở trong phòng đó? Nếu như nói là Lãnh An Thần gọi cô ta đến, hình như cũng không có khả năng, dù sao thời điểm Đoan Mộc Mộc đi ra, anh cũng bởi vì phát sốt mà ngủ mê mệt, coi như cô chân trước đi anh chân sau liền tỉnh, chỉ bằng tình trạng thân thể của anh, anh cũng không thể tìm phụ nữ gấp như vậy chứ?

Hình như chỉ có một khả năng. . . . . .

Đó chính là cô bị người ta theo dõi rồi, Lăng Khả Tâm xuất hiện không phải là ngoài ý muốn mà là âm mưu, bằng không thời gian sẽ không thể vừa vặn như vậy!

Loại vì sao trùng hợp thế. Chỉ có điều, người kia là ai đây?

Lăng Khả Tâm sao?

Hình như cô ta không cần thiết phải làm như vậy, bởi vì cô ta đã là phụ nữ của Lãnh An Thần, không cần thiết sử dụng một chiêu kia, như vậy thì có thể là có người sai khiến cô ta?

Sẽ là ai chứ? Người kia là ai?

Đoan Mộc Mộc cũng nghĩ không ra, cô rất muốn gọi điện thoại chất vấn Lăng Khả Tâm, nhưng lại lo lắng bứt dây động rừng, một mình cô ngồi nghĩ ngợi, cho đến khi trời tối xuống.

Lãnh An Thần nói là cho cô nửa ngày, nhưng hiển nhiên thời gian này đã qua, anh căn bản không có trở lại, có lẽ anh sẽ không trở về rồi, sớm đem cô quên mất, Đoan Mộc Mộc ôm may mắn chờ đợi.

Nhưng một ngày không ăn không uống, hơn nữa còn đang mang thai, cô cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cho đến khi mắt bị một luồng sáng ngời làm cho bừng tỉnh, mắt còn chưa mở ra, liền bị một mùi rượu gay mũi kinh động đến, giương mắt, chỉ thấy Lãnh An Thần đang đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn cô. . . . . .

"Anh...anh trở lại?" Đoan Mộc Mộc định đứng dậy, nhưng vết thương trên người khiến cho cô nhấc lên hai lần cũng thất bại.

Đúng lúc này, Lãnh An Thần nghiêng người xuống, mùi rượu nồng nặc phả lên chop mũi của cô, cô lại buồn nôn, nhưng anh ngay cả cơ hội cho cô ói cũng không cho, liền nắm lấy cằm của cô, "Suy nghĩ thế nào rồi? Là chuẩn bị nói thật, hay là suy nghĩ thế nào vừa nói dối vừa lừa gạt tôi đây?"

Đoan Mộc Mộc lắc đầu, cơn buồn nôn kịch liệt khiến cho cô dùng hết sức toàn thân đẩy anh ra, sau đó chạy vào phòng vệ sinh phun, nhưng trong dạ dày trống không, cô chỉ phun một chút nước chua, lúc trở ra, tròng mắt Lãnh An Thần hơn tối.

Cô không biết âm thanh cô nôn mửa giống như là mũi tên nhọn đâm vào tim anh, cũng đâm đau tự ái của anh.

"Bây giờ có thể nói rồi?" Chứng kiến sắc mặt cô trắng bệch thì cơn tức giận của anh vẫn còn khắc chế được một chút.

Đoan Mộc Mộc thô thở gấp, vừa đói vừa khó chịu, cô giống như sợi mì mềm vậy, "Em không gì phải giải thích cả? Hơn nữa, anh dựa vào đâu nói em có con?"

Cô thừa nhận hỏi anh như vậy căn bản là giấu đầu hở đuôi, cũng có chút càn quấy, nhưng trước khi biết rõ chân tướng của sự việc, cô thật sự không có biện pháp nói cùng anh, hơn nữa cô nói rồi, anh cũng sẽ không tin tưởng.

Cô hỏi ngược lại hoàn toàn chọc giận người đàn ông đã gần như mất khống chế, cho tới bây giờ cô cư nhiên còn mạnh miệng, còn không muốn thừa nhận?

Cô nghĩ Lãnh An Thần anh đần độn sao? Dễ lừa gạt. . . . . .

Nếu cô không thừa nhận, vậy anh liền lấy ra lý do để cho cô thừa nhận, Lãnh An Thần xoay người, từ trong ngăn kéo lấy túi của cô ra, rút ra tờ giấy khám thai của cô, đi từng bước một đến trước mặt cô, "Cô xem rõ rồi chứ, chính cô nhìn, đừng nói ngay cả cái này cô cũng không biết."

Đoan Mộc Mộc nhìn giấy khám thai của cô, trước mặt bỗng tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống, cô dùng hơi sức rất lớn mới chống đỡ mình, "Tại sao anh lại lật loạn đồ của em?"

Đối với chất vấn của cô, Lãnh An Thần chỉ cười lạnh, "Còn không muốn thừa nhận sao?"

Đoan Mộc Mộc lảo đảo lui về phía sau một bước, ngã ngồi ở trên giường lớn, nói nữa cũng không ra lời.

Sự trầm mặc của cô khiến anh nổi điên, Lãnh An Thần nhận thấy cô không chịu nói ra danh tính của gã đàn ông kia, căn bản là sợ người kia bị thương tổn, đã đến lúc này rồi, cô lại còn che chở hắn như vậy, có thể thấy được người đàn ông kia có bao nhiêu phân lượng trong lòng cô.

Cô đối với người người đàn ông kia duy trì như con lừa ép trên người cuối cùng thành một cọng rơm, Lãnh An Thần đem giấy khám thai hung hăng lắc trước mặt cô, âm thanh mất khống chế rít gào, "Đoan Mộc Mộc, đứa bé trong bụng cô là của ai? Đứa con hoang này là của ai?"

Cạnh giấy sắc bén xẹt qua da thịt mềm mại của cô, nhất thời một cỗ nhiệt dịch chậm rãi chảy ra, không cần nhìn cũng biết là cái gì?

Thế nhưng chút thương tổn này hoàn toàn bù lại được thương tổn ở trong lòng. . . . . .

Anh mở miệng một tiếng con hoang, mới là đả thương lớn nhất trong lòng cô.

Lãnh An Thần, đứa bé này là của anh, con hoang trong miệng anh là của anh đó!

Nhưng lời như vậy cô chỉ có thể nói ở trong lòng, cô không mở miệng được, bởi vì cổ họng giống như là bị ứ nghẹn, chỉ cảm thấy có khối thuốc súng, cuối cùng biến hóa thành tro.

Anh sẽ không tin, chỉ biết mắng cô trong biên chế nói láo mà thôi, dù sao cô nói gì anh cũng sẽ không tin .

Ở trong lòng của anh, từ lúc cô lừa cưới trở đi, cô đã xác định là tên lừa gạt mười đủ mười rồi.

"Nói đi chứ, đứa con hoang là của ai?" Lãnh An Thần bị sự trầm mặc của cô bị nghẹn thành dã thú mất đầu điên cuồng, bàn tay to của anh bóp cổ của cô.

Anh lại muốn bóp chết cô sao?

Như vậy thì để cho cô chết là được rồi. . . . . .

"Anh rất muốn biết rõ?" Cô chậm rãi mở miệng, tròng mắt đen nhánh hơi sáng lên, giống như ánh đèn cả phòng rơi vào trong mắt cô, "Nếu như mà em nói đứa bé này là của anh, anh có tin không?"

"Cô câm miệng cho tôi" Quả nhiên, anh ngay cả suy nghĩ cũng không cần liền cứng rắn cắt ngang lời của cô..., "Cái người này, người đàn bà không biết xấu hổ, ngay cả chủ ý như vậy mà cô cũng nghĩ ra được."

Anh lần nữa chửi rủa, khiên cô hoàn toàn tuyệt vọng, khóe môi Đoan Mộc Mộc cười càng lúc càng tươi, giống như là hoa xinh đẹp nở ra, lại quyến rũ giống như lưỡi dao sắc bén, "Lãnh An Thần, không phải anh luôn miệng nói muốn có nòng nọc nhỏ của anh không dễ dàng như vậy sao? Lão thái thái anh không phải nói trừ phi em sinh hạ đứa bé mới có thể rời khỏi cái nhà kia sao? Như vậy em liền sinh là được. . . . . . Anh phải biết, cõi đời này, đàn ông cũng không phải chỉ có anh mới có nòng nọc nhỏ. . . . . ."

Mặt mũi Lãnh An Thần bình tĩnh ở trong lời của cô bị xé nát, cuối cùng trở nên vặn vẹo, thậm chí là dữ tợn, cả trái tim cũng giống như là bị dội xăng, dấy lên lửa lớn hừng hực. . . . . .

"Được, rất tốt!" Lãnh An Thần cắn răng nghiến lợi khạc ra ba chữ này, "Đỉnh mũ xanh này tôi đây thế nhưng mang cực bền chắc, chỉ là Đoan Mộc Mộc cô không khiên tôi tốt hơn, cô cũng đừng mơ tưởng. . . . . ."

Tròng mắt đen âm độc của anh toát ra âm lãnh khiến Đoan Mộc Mộc co rúm lại, "Lãnh An Thần, anh có tư cách gì tới chỉ trích em chứ? Tại sao anh có thể ở bên ngoài cùng với phụ nữ khác, tại sao em không thể lên giường cùng đàn ông khác chứ?"

Bốp!

Một giây kế tiếp, mặt của cô bị quăng một cái tát, "Cô thật là không biết xấu hổ, cô đã khát vọng đàn ông như vậy, hi vọng bị người khác lên, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô. . . . . ."

Đoan Mộc Mộc bị anh tát mắt nổ đom đóm, còn chưa phản ứng kịp, bàn tay to của anh đã xé cổ áo của cô ra, môi rơi trên xương quai xanh của cô, những thứ đau đớn kia lại tươi sống dưới phiến môi của anh, Đoan Mộc Mộc muốn giãy giụa, nhưng căn bản không thể, anh đem tay cô vững vàng cố định trên đỉnh đầu.

"Chừa chút hơi sức đi, vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào hầu hạ tôi thoải mái một chút, nói chính xác hơn là tôi sẽ mềm lòng liền bỏ qua cho cô" Anh cười, nụ cười giống như Diêm La, nói xong, không cho cô cơ hội mở miệng, hung hăng hôn lên môi của cô, thật ra thì căn bản không phải hôn, căn bản là cắn.

Hai chân của cô bị anh ngăn chặn, váy ngắn rất dễ dàng liền bị anh kéo xuống, ngã ở một bên mép giường, giống như đóa hoa bị rơi rụng, mà hoa tâm giữa đùi cô theo chiếc váy rơi xuống đất trong nháy mắt liền bại lộ ở trong không khí, mềm mại mà ngượng ngùng. . . . . .

Lãnh An Thần thô lỗ đưa ngón tay thẳng vào, không có chút dịu dàng nào, Đoan Mộc Mộc lập tức ưỡn người, nhưng đổi lấy không phải thương yêu của anh, mà là giễu cợt, "Đã kêu thế này rồi ư? Có phải khoa trương không, tôi còn chưa làm cái gì mà? Lại nói cũng không phải là trừng trị, kêu nữa cũng không còn người lạ."

Anh luôn nói trúng tim đen, cứng rắn đâm vào hoa tâm thịt mềm mại của cô, Đoan Mộc Mộc cắn môi, không để cho mình phát ra âm thanh gì nữa, cô đau sẽ không có người thương tiếc, chỉ đổi lấy nhục nhã lớn hơn mà thôi.

Thân thể của cô căng thẳng, bản năng bài xích anh xâm nhập, lại không biết khít khao như vậy xoắn ngón tay chính anh cũng sắp đứt, loại cảm giác này thật rất thoải mái, để cho thân thể anh dâng lên mong mỏi.

Nhưng vừa nghĩ tới, khít khao như vậy đã từng bao bọc qua người đàn ông khác, anh liền điên rồi, ngón tay lại càn rỡ đẩy vào trong vào mấy tấc, nắm da thịt mềm nhạy cảm của cô, mãnh liệt xoa nắn . . . . . .

Đoan Mộc Mộc không rành chuyện làm tình, nhưng nhạy cảm vẫn phải có, bị anh nắm được, trong nháy mắt giống như là bị nắm tính mạng, một dòng điện mạnh từ đụng chạm của anh nhanh chóng tràn ra, sau đó tuôn hướng tứ chi, bụng của cô, hai chân, thậm chí da đầu cũng truyền đến từng trận tê dại, hai chân theo bản năng kẹp chặt.

"Muốn cái này, cô thật đúng là nhạy cảm" Phản ứng của cô đối với anh trở thành nhục nhã, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy hận, hận đến mức muốn xé nát cô, hình như chỉ có như vậy mới có thể xóa đi trí nhớ một người đàn ông khác ở trên thân thể cô.

Anh không thể nghĩ tiếp, vừa nghĩ sẽ điên khùng, nhưng từng phản ứng của cô lại ép anh không khỏi suy nghĩ.

Cô áo mặc dù bị xé hư, nhưng vẫn có thể giắt trên người, nhìn anh chướng mắt, vì vậy dứt khoát kéo mở toàn bộ, cô như học sinh mới giống như trẻ nít hiện ra ở đáy mắt anh, chỉ là trên người của cô mang theo vết thương, vừa nghĩ tới anh vì vết thương của cô mà đau lòng, anh đã cảm thấy nhục nhã.

Đúng, bây giờ anh cảm thấy mình có bất kỳ một tia động lòng cùng thương yêu đối với cô đều là nhục nhã, mà biện pháp duy nhất có thể trừ đi những thứ nhục nhã này chính là để cho cô quên người đàn ông khác.

Hoa hồng trước ngực cô nở rộ, ở giữa không khí lạnh lẽo lặng lẽ nở ra, vừa nghĩ tới có người từng hái hoa diễm lệ này, cặp mắt Lãnh An Thần liền đỏ bừng, cúi đầu, anh một hơi ngậm lấy, hung hăng cắn.

Đau, giống như là tứ chi vung cũng vung không đi, Đoan Mộc Mộc biết có cầu xin cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể níu chặt ga giường phía dưới, nhưng dù là như thế, hoa hồng trước ngực cô dưới đầu lưỡi của anh còn giống như hòn đá nhỏ cấp tốc phồng lên, chĩa vào đầu lưỡi của anh.

Lãnh An Thần thích phản ứng của cô, nhưng cũng căm hận phản ứng của cô, theo ý anh, cô có thể động tình đối với anh, đối với người đàn ông khác cũng được, "Thật là phóng túng ghê gớm, cô còn nhạy cảm so với gái tôi từng chơi."

Lại một trùy đâm thẳng vào trái tim của cô, giờ phút này Đoan Mộc Mộc nghĩ muốn đẩy anh ra, nhưng cô đã không còn chút hơi sức nào, ngực thịt mềm bị anh đưa đẩy, anh cứ liếm láp nuốt cắn như vậy, lại còn những câu thương tổn cô.

"Thoải mái chứ? Kỹ thuật của tôi so với gã đàn ông kia như thế nào? Người đàn ông kia lại coi trọng cô thế nào? Giống như tôi sao?" Thân thể nhục nhã còn chưa đủ, anh còn dùng ngôn ngữ tới cắt rách cô.

Nước mắt, vào giờ khắc này còn chưa rơi xuống, nhanh chóng vọt vào mái tóc mai. . . . . .

Lãnh An Thần nhìn thấy, anh thế nhưng lại không cho rằng nước mắt đó của cô là uất ức, mà cảm thấy cô đang vì một người đàn ông khác rơi lệ.

"Bị tôi nằm trên nên không cam lòng sao? Đoan Mộc Mộc, hình như cô quên mất thân phận của mình rồi, cô là vợ của tôi. . . . . . Biết không? Tôi thích sạch sẽ, chưa bao giờ đụng phụ nữ bị người khác làm dơ, hôm nay tôi chịu lên cô, cũng là vinh hạnh của cô" Nói xong, anh buông thả mình, một lần đánh vào.

"A ——" Đau đớn để cho cô cuối cùng phát ra tiếng thét chói tai lần nữa, "Đau, đau quá. . . . . ."

Thân thể của cô còn khô ráp như vậy, anh lại không cho cô chút thời gian thích ứng nào cứ như vậy xông vào, hơn nữa còn sâu như vậy, hình như lập tức đem thân thể của cô đụng thủng.

Anh không hề lo lắng do dự, nhưng Đoan Mộc Mộc biết còn có sinh mệnh nhỏ trong bụng của cô, cô liều mạng muốn tránh khỏi anh, hông của cô bất đắc dĩ bị anh siết chặt lấy, căn bản không hoạt động được nửa phần.

Cô khít khao làm Lãnh An Thần không ngờ tới, một khắc xông vào kia, lửa nóng của anh liền bị cô xoắn như muốn đứt ở bên trong, người phụ nữ này tốt đẹp vượt quá xa mong đợi của anh, nếu như sớm biết cô tốt như vậy, vậy anh nên ở ngày cưới cô mà muốn cô.

Có phải như vậy, tất cả đều sẽ khác hay không?

Có phải đứa bé trong bụng của cô, chính là của anh hay không?

Có phải. . . . . . hay không

Thế nhưng tất cả ảo tưởng cuối cùng, cô đã bị người khác phá, dù giờ phút này nằm ở dưới thân thể của anh, cũng đã bị người ta dùng qua rồi.

Nghĩ đến đây, Lãnh An Thần càng không kiêng dè gì cả, thậm chí kỳ vọng dùng thân thể của mình rửa sạch dấu vết người đàn ông khác để lại trên người cô, cũng bao gồm đứa bé kia.

Anh đụng quá sâu, Đoan Mộc Mộc dần dần không chịu nổi, nơi bụng cũng biến thành buộc chặt, giống như là bị một sợi dây thừng trói lại, cô chợt sợ, ngón tay bấm phía sau lưng của anh, "Anh dừng lại, mau dừng lại. . . . . . Đứa bé. . . . . ."

Anh như vậy sẽ làm đứa bé bị thương, đây chính là đứa bé của bọn họ.

Nghe được hai chữ đứa bé, động tác của Lãnh An Thần dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát lại điên cuồng, khi anh nghe hai chữ đứa bé này chính là nhục nhã của cô đối với anh.

Sau khi cô mở miệng đổi lấy anh tàn nhẫn nặng hơn, khiến Đoan Mộc Mộc tuyệt vọng, cuối cùng hoàn toàn buông tha, "Lãnh An Thần, anh sẽ phải hối hận, anh nhất định sẽ, nhất định sẽ. . . . . ."

Toàn thân Đoan Mộc Mộc đều run, giống như khối rách, trong đồng tử đen nhánh chôn vùi đau đến cực hạn cùng ngọn lửa phẫn nộ, tóc đen tản ra, ở dưới ánh đèn làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, làm cho người ta cảm thấy giống như hoa lê xuân tháng ba tung bay, ngón tay Lãnh An Thần chợt căng thẳng, phút chốc, tàn nhẫn níu lên tóc của cô lượn quanh đầu ngón tay, "Tôi đương nhiên hối hận, chuyện tôi hối hận nhất chính là không sớm đè lên cô, để cho cô có cơ hội ra ngoài tìm thằng đàn ông khác."

Giờ phút này anh đã không còn lý trí, tựa như Tu La cuồng bạo, mỗi một tấc da thịt, từng cái lộ ra âm lãnh cùng lửa giận nồng nặc, anh đối lập với tầm mắt của cô, ánh lửa kia dần dần thiêu đốt trong con mắt anh, Đoan Mộc Mộc cũng chậm rãi cười, chỉ là lần này cười ra nước mắt, "Cái này kêu là làm bậy, thật tốt, thật tốt. . . . . ."

Cô cười cuối cùng chọc Lãnh An Thần, thậm chí để cho sau lưng anh không khỏi tê dại một hồi, "Đoan Mộc Mộc, đừng tưởng rằng cô như vậy liền chuộc được tội của cô, cô không nói thì tôi cũng có thể tra ra cái tên gian phu đó là ai, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết!"

Mặc dù nói như vậy, cô đã nghe đến lỗ tai cũng nổi chai rồi, nhưng giờ phút này, Đoan Mộc Mộc còn không khỏi cảm thấy đau xót trong lòng, đau đến mức nước mắt cô chảy nhiều hơn.

Cô không đau vì anh vô tình, không đau vì anh tàn nhẫn, chỉ là đau cho chính cô, cô đau vì tim đập thình thịch vì anh, cô đau vì còn muốn lưu lại đứa bé này để cùng anh bắt đầu lại, cô đau bởi vì một lần anh dịu dàng liền luân hãm, nhưng mà bây giờ xem ra cô mới phát giác mình rất ngu.

Nước mắt vì ý nghĩ mà chảy ra, cô cũng không muốn khắc chế nữa, dù là để mặc cho chính mình một lần vì mềm yếu mà khóc, về sau cô sẽ không bao giờ vì người đàn ông Lãnh An Thần này mà rơi một giọt nước mắt nữa.

Tay của cô chuyển qua nơi bụng, anh đụng nơi đó hơi đau, mặc dù thân thể hiện tại còn không có gì khác thường, nhưng có lẽ cô đã cảm giác được cái gì rồi?

Ngón tay của cô bấm vào phía sau lưng anh, thật sâu, sâu đến nỗi móng tay cơ hồ cũng khảm vào trong thịt của anh, một đôi mắt đẫm lệ xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ ngắm nhìn gương mặt này, cô hận anh, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hận một người như vậy, hận đến mức muốn nuốt chửng máu thịt của anh.

Lãnh An Thần không thích ánh mắt của cô như vậy, thậm chí cảm thấy khiếp sợ nói không ra lời, anh giơ tay giương lên, bịt kín ánh mắt của cô, "Đoan Mộc Mộc, đây là cô bức tôi đấy, là cô không ngoan. . . . . . Trước kia tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng phản bội tôi, là cô cố tình không nghe. . . . . . Hôm nay tôi muốn cô nhớ thật kỹ, ai mới là người đàn ông của cô, để cho cô nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô. . . . . ."

Anh lẩm bẩm, giống như là vì mình bào chữa, hoặc như giảng dạy với cô, nói xong, cúi đầu ngậm môi của cô, hút. Mút lấy cánh môi mềm mại, giống như là hàm chứa viên kẹo đường.

Cô không nói, nhưng thân thể càng băng bó càng chặt, hình như muốn anh bài trừ thân thể cô ở ngoài, nhưng càng như vậy, phía dưới cô lại càng chặt, xoắn khiến chính anh đau, cũng làm cho anh không dừng được.

Hô hấp của người đàn ông càng ngày càng thô, sức lực eo căng đầy nhanh chóng động, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy đau dữ dội, nhưng đã không thể mở miệng được, ngay cả não lúc thì hỗn độn lúc thì tỉnh táo. . . . . .

Dần dần, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thân thể bay lên, đau đớn cũng giống như là thuốc tê, cũng không cảm thấy nữa, trước mắt mơ hồ có ánh sáng đang nháy, mà phía dưới hình như có một dòng nước ấm xông ra, nhanh chóng, thấm ướt thân thể của cô cùng giường lớn phía dưới. . .. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui