Cô Dâu Thủy Thần

… — 19 – …
.
Sương trắng bồng bềnh phủ lên bản làng rừng núi như tấm chăn nhung mềm mại trong buổi bình minh. Những rặng núi trùng điệp nhấp nhô cổ thụ dây leo cao thấp xa gần xen trong mây mù mờ mờ ảo ảo. Hoa mận hoa ban khoe sắc giữa tiết xuân lạnh giá, trải màu trắng xóa lên thảm rừng già xanh thẫm. Mặt trời nhô lên huy hoàng rực rỡ đánh thức đại ngàn bằng muôn ngàn tia nắng lộng lẫy. Tiếng chim kêu vượn hót vang vọng khắp không gian tràn ngập những cánh hoa bay bay nhẹ hẫng.
Thủy thần đứng trên đỉnh dốc, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía bản làng sầm uất, nhìn những mái nhà sàn ẩn hiện trong mây bay khói tỏa. Từng cơn gió chờn vờn mái tóc đen huyền mềm mại buộc cao, lay động tấm áo choàng trắng bạc hòa màu sương khói. Ngài hờ hững vẫy tay. Phục trang trắng bạc được thay bằng áo khố lam chàm cùng tấm choàng xám xanh thêu hoa văn kỷ hà đơn giản như cư dân trong vùng. Ngôi nhà sàn bình dị giữa vườn thảo dược nằm ngay trước mắt ngài. Bờ rào đá cao hơn thân người ngăn cách khoảng sân với con đường bụi bặm chằn chịt dây thường xuân. Những chiếc lá ướt đẫm sương mai như muôn bàn tay nhỏ nhắn run rẩy trong gió. Ngài đứng lặng chạm tay vào cánh cổng gỗ đơn sơ, nét mặt trầm tư lãnh đạm thêm phần khó đoán.
Gió lành lạnh thổi. Sương nhàn nhạt bay.
-Anh cần tìm ai? Hay anh cần chữa bệnh?
Giọng nói êm dịu vang lên sau song gỗ. Ngài choàng tỉnh nhìn người vừa hỏi.
Trong khoảnh khắc vô số cảm xúc lướt qua tâm trí ngài như cuồng phong bão táp. Hơi thở nín lặng cùng lòng ngực nặng nề đau nhói.
Đó là gương mặt ngài tìm kiếm… nhưng không phải người ngài tìm kiếm.
-Gia đình tôi có thể giúp gì cho anh?
Khiết Dược nhẹ nhàng hỏi lại nhưng thái độ hiện rõ sự dò xét hoài nghi. Ngài cười nhẹ trầm giọng chậm rãi.
-Ta chỉ đến thăm gia đình. Ta là bạn của Khiết Thảo.
Gương mặt nàng tức khắc tái xanh nhợt nhạt.
-Ta là một người bạn.
Thanh âm trấn an hòa nhã nhưng dứt khoát. Ngài nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền trong suốt của nàng chờ đợi. Ngài hiểu nàng đang vô cùng sợ hãi vì việc tráo Tế Nữ bại lộ sẽ gây họa sát thân cho cả gia đình. Họ lẩn trốn đến vùng rừng núi hẻo lánh xa xôi, không ai biết đến chính là nguyên nhân này. Nhưng họ có thể lẩn trốn người phàm chứ không thể lẩn trốn thần linh. Ngài đã giăng thuật bảo hộ lên ba người họ ngay khi Khiết Thảo đến Thủy cung. Nếu họ gặp bất cứ nguy hiểm gì, ở bất cứ nơi nào ngài cũng sẽ biết. Đó là một sự bảo vệ lặng lẽ và cũng là sự khống chế âm thầm.
-Mời anh vào. Cảm ơn anh đã đến thăm. Tôi là Khiết Dược.
Nàng mỉm cười mở cổng.
-Ta biết. Khiết Thảo đã kể về cô. Ta là Lãnh Hà.
-Tôi có thể nhờ anh một việc không?
Nàng nói với vẻ buồn bã. Ngài im lặng gật đầu.
-Anh đừng nhắc về Khiết Thảo với mẹ tôi hay bất cứ ai ở nơi này.
-Ta hiểu.
Ngài ôn hòa đưa bàn tay ra.
-Để ta dìu cô.
Khiết Dược ngập ngừng một khắc rồi mỉm cười cầm lấy tay ngài với lời cảm ơn nhẹ nhàng. Hai dáng người mờ dần trong sương mù nhạt nhòa trắng xóa.
Ngài nâng chén trà mờ mờ khói tỏa, đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt. Phòng khách đơn giản mà thanh nhã thoang thoảng hương thảo dược hướng thẳng ra khu vườn xanh tươi ngăn nắp. Khung cửi bên cửa sổ đang dệt dở tấm thổ cẩm tinh xảo với hoa văn cây lá hai màu lam lục. Trên mái hiên vắt những lá bùa ngũ sắc với trầu cau trừ tà ma xâm hại, xua quỷ tinh quấy phá. Phía vách gỗ treo vài tấm tranh Tết vẽ cảnh gia đình đoàn viên hạnh phúc, mùa màng tươi tốt bội thu, đàn gia súc sinh sôi nảy nở… Mấy bình rượu đặt trong góc nhà cắm cần cong vút chờ khách viếng thăm trong những ngày xuân rộn rã.
Ngài cười nhạt nén tiếng thở dài.
Đất trời vào xuân nhưng cõi lòng ngài mùa đông luôn ngự trị.
Người phụ nữ có gương mặt phúc hậu bước ra từ nhà trong. Mái tóc bà điểm bạc, đuôi mắt hằn nếp nhăn. Bà mỉm cười dịu dàng ngồi xuống cạnh ngài, đặt khay trầu cùng đĩa bánh mứt lên mâm. Bà tự tay rót một chén trà, nhìn ngài thân thiện hòa nhã.
-Thật có lỗi khi hỏi chuyện này nhưng bác muốn biết con có quan hệ thế nào với gia đình? Bác không nhớ đã gặp con trước đây trong những lần họp mặt dòng họ bên bác hay cha của Khiết Dược.
-Con không phải người trong dòng họ. Con đến thăm vì biết được vài chuyện…
Ngài bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của Khiết Dược, khẽ cười bình thản lấy trong túi đôi vòng vàng chạm khắc hình Long Phụng đưa cho bà. Vẻ mặt người phụ nữ lập tức hiện nét kinh ngạc bàng hoàng. Dù kim loại đã chuyển từ đồng sang vàng thì hoa văn cùng chữ Khoa Đẩu vẫn không thể thay thế làm giả, không thể nhầm lẫn. Bà run rẩy nắm lấy tay ngài hỏi dồn.
-Đây là chiếc vòng bác đã trao cho Khiết Thảo… làm sao con có được nó… có phải Khiết Thảo vẫn còn sống… con mau nói cho bác… Khiết Thảo…
-Mẹ… bình tĩnh lại…
Khiết Dược ôm lấy bà, ném cho ngài ánh nhìn sắc lạnh giận dữ. Ngài vẫn giữ vẻ mặt trầm lặng thoáng nét băng lãnh, tiếp lời với vẻ tự nhiên ôn hòa.
-Con tìm thấy chiếc vòng này trong cửa hiệu kim hoàng. Con rất bất ngờ khi nó cùng một đôi với chiếc vòng mà cha mẹ trao lại với lời dặn đính ước nên đã tìm đến đây.
-…
-Con là một pháp sư.
-…
-Con không biết Khiết Thảo là ai cả.
Ngài bất giác thấy lòng ngực nhói buốt. Lời nói dối với thiện tâm hảo ý nhưng vẫn làm lòng dạ đau đớn xót xa.
Ngài biết chàng. Ngài tất nhiên biết chàng. Nhưng ngài không bảo vệ được chàng.
Ngài nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà mờ khói, chờ đợi phản ứng của hai người. Với thân phận là một pháp sư, ngài có thể dễ dàng giải thích và thực hiện nhiều việc.
-Thì ra… thì ra là như vậy.
Một lúc lâu sau bà nhẹ nhàng lên tiếng. Đôi mắt trĩu nặng ưu sầu rướm lệ nhưng thần thái đã trấn tĩnh hơn. Bà mỉm cười nhìn ngài từ tốn.
-Bác cũng từng nghe bà ngoại và mẹ nhắc đến một đính ước của dòng họ Thạch Diệp với gia tộc nào đó. Nhưng qua nhiều thế hệ mà không ai tìm đến nên mọi thứ cũng trôi vào quên lãng, không ngờ bây giờ lại…
-…
-Nếu con đến đây để thực hiện đính ước thì gia đình bác thật không thể làm tròn, vì bác chỉ có một cô con gái là Khiết Dược đã thành hôn rồi.
-…
-Bác thành thật xin lỗi.
Bà thở dài cười gượng khổ sở, cầm lấy tay ngài vỗ nhẹ mấy cái như xin lỗi mà cũng như an ủi rất nhiệt tâm thân tình.
-Nếu con có bất cứ yêu cầu gì để bù đắp cho việc hôn ước thì…
-Bác đừng lo. Con đến đây không phải đòi một cô dâu. Con chỉ đến thăm gia đình thôi. Dù sao hai dòng họ cũng có giao hảo lâu đời.
Ngài nhẹ nhàng ngắt lời. Bà cười hiền gật đầu cảm tạ.
Bếp lửa tí tách thả những chấm sáng lấp lánh vào không gian tĩnh lặng.
Ngài ngồi lặng im trên băng gỗ ngắm nhìn vườn thảo dược được chăm sóc cẩn thận thể hiện qua sự xanh tươi ngăn nắp. Mặt trời đã lên quá ngọn cây nhưng sương trắng mây mờ vẫn bồng bềnh lãng đãng làm tiết xuân miền núi thêm phần rét buốt.
Không gian yên bình nghe rõ tiếng thở dài mênh mang.
Từ ngày chàng mất tích đã hơn ba tháng nhưng việc tìm kiếm hoàn toàn vô vọng, dù dùng thuật pháp hay phái người truy nhân dạng. Ngài đến đây không mong được gặp chàng. Ngài đến đây chỉ mong hiểu thêm về chàng, níu kéo những ký ức của chàng còn lưu lại nơi người thân. Sự nhiệt tình tiếp đãi, sự thân thiết hiền hòa của mẹ chàng làm ngài cảm thấy ấm áp thân thương. Cõi lòng xót xa lạnh giá bao ngày qua bỗng bình yên ấm áp lạ thường.
Ngài cảm thấy chàng đang ở quanh đây. Ngài cảm thấy chàng đang ở rất gần.
Ngài giật mình nhìn người vừa xuất hiện trong sương khói. Nhân ảnh mờ mờ như mơ như thực dừng lại cách ngài vài bước chân. Thời gian ngưng đọng trong những hạt bụi nước nhẹ tênh chờn vờn lạnh lẽo. Từng làn gió khẽ lay suối tóc nâu đồng óng mượt buông dài, rung rinh váy áo thanh thủy mềm mại thướt tha. Ánh mắt nàng toát lên vẻ cương nghị cảnh giác nhưng phong thái vẫn nhẹ nhàng hòa nhã, vẻ mặt vẫn bình thản an nhiên. Người đứng đối diện ngài giờ đây không khác gì chàng dù là dung mạo hay khí chất.
Cảm giác trống rỗng hụt hẫng chạm vào từng ngõ ngách tâm hồn khiến ngài nghẹt thở.
Ngài bất động lặng thinh. Thời gian nặng nề lướt khẽ.
-Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Khiết Dược đanh giọng phá tan bầu không khí trầm mặc.
Ngài dời ánh mắt khỏi gương mặt nàng. Thanh âm hờ hững lãnh đạm tan vào sương khói che giấu nỗi đau không thể tả bằng lời.
-Ta đang cố gắng tìm Khiết Thảo.
-…
-Ta hy vọng Khiết Thảo còn sống.
Nàng sửng sốt câm lặng. Toàn thân bất giác run rẩy từ đỉnh đầu đến tận gót chân. Luồng khí lạnh không biết từ đâu chạy khắp cơ thể. Cơn kích động kinh hoàng vây bọc tâm trí. Những giọt nước mắt vừa đau đớn vừa kinh hãi của nàng vô thức rơi xuống nền đất lạnh. Nàng bất thần nắm lấy hai vai ngài lắc mạnh. Giọng nói thổn thức bấn loạn cùng nhịp thở. Thanh âm giận dữ điên cuồng rít qua kẽ răng.
-Anh là ai? Anh không thể chỉ là bạn của anh tôi. Anh không thể chỉ là một pháp sư. Anh là ai? Anh đến đây với mục đích gì?
-…
-Anh muốn hủy hoại gia đình tôi một lần nữa.
Ngài siết chặt hai vai nàng, giữ nàng đứng vững. Giọng nói trầm ấm đầy uy lực.
-Ta yêu Khiết Thảo.
-…
-Ta thật lòng yêu Khiết Thảo.
Nàng im bặt choáng váng nhìn ngài. Hai ánh mắt khóa chặt vào nhau. Thời gian ngưng động nặng nề trong sương rơi gió thổi.
-Những gì cô suy đoán về ta hãy giữ cho riêng mình. Ta không muốn truy cứu gì cả. Ta hứa mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
-…
-Ta chỉ muốn bình yên ở lại đây một thời gian.
Thanh âm trầm thấp nhẹ tênh gần như tuyệt vọng. Đôi mắt băng lãnh tĩnh lặng như đêm đen thăm thẳm bỗng gợn sóng suy sụp đau thương. Khiết Dược khụy xuống băng gỗ. Ngài buông tay quay lưng về phía nàng. Sương khói tan dần dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Phía cuối vườn, hàng hoa ban dần hiện ra mờ ảo mong lung. Ngài chậm rãi bước đến mấy gốc hoa để nàng yên tĩnh với dòng suy nghĩ rối loạn. Những đóa hoa trắng tinh thuần khiết đọng sương mai long lanh cười đùa với gió xuân. Mấy cánh hoa lả tả rơi xuống nền đất lạnh phủ màu tang tóc.
Ngài đứng lặng ngắm những đoá hoa.
Ngài nhớ vườn bạch mai trắng xóa bạt ngàn.
Ngài nhớ gương mặt thuần khiết băng thanh với đôi mắt bình yên tĩnh lặng.
-Tôi rất vui vì anh ở lại đón Tết Nguyên Đán với gia đình.
Tiếng nói êm ái du dương hòa cùng tiếng gió nhẹ nhàng vang lên sau lưng ngài mong manh như những cánh hoa tàn úa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui