Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vũ Tiểu Kiều tự mình mang tiền đến bệnh viện, cuối cùng cũng nhìn thấy ông chủ sòng bạc bị mẹ đâm "Trọng thương" nằm viện.
Đối phương chỉ bị thương ở cánh tay, khâu năm mũi, lại đòi ba triệu!
Vũ Tiểu Kiều biết, chắc chắn ông chủ sòng bạc này có người ở đồn cảnh sát, nếu không cảnh sát sẽ không cố tình kéo dài bắt bồi thường mà không cho giải quyết riêng.
Mặc dù trong lòng không phục, nhưng chỉ có thể nhịn, đưa ba triệu của ông chủ sòng bạc.
Ông chủ sòng bạc cầm tiền, cười ha hả nói: “Sớm đưa tiền tới đây thì chúng ta đã dễ nói chuyện với nhau rồi! Nhìn vào số tiền các ông đưa tới, tôi sẽ không so đo với các cô nữa.
"
Ông chủ sòng bạc cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại, nói với người ở đồn cảnh sát bên kia là có thể thả người.
Ông chủ sòng bạc đi về phía Lý Thành Sơn, thấp giọng cảnh cáo: “Lý Thành Sơn, lần này coi như ông thức thời! Nhưng ông đừng quên, ông còn thiếu tôi một khoản lãi suất cao, nhớ trả hết nợ càng sớm càng tốt đấy! Nếu không, ông không may mắn được như vợ mình, chỉ vào tù ngồi mấy ngày đâu!"
"Dạ dạ dạ" Lý Thành Sơn vội vàng cúi người gật đầu.
“Lãi suất cao gì?" Vũ Tiểu Kiều nghe không rõ, muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, lại bị Lý Thành Sơn giữ lại.
“Lãi suất cao gì mà lãi suất cao? Không gì cả! Con nghe nhầm rồi!"
"Cha, đừng nói là cha lại còn khoản nợ bên ngoài nào nữa nhé?"
"Không có không có.
" Lý Thành Sơn vội vàng phủ nhận, nhưng ánh mắt quan sát Vũ Tiểu Kiều từ trên xuống dưới mấy lần, lộ ra mấy phần thô bỉ.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều thắt chặt lại, vội vàng xoay người tránh tầm mắt của ông ta.
"Cha nhìn cái gì vậy!"
"Tiểu Kiều, con đi Kim Sa Than làm cái gì rồi? Sao đối phương lại cho con nhiều tiền đến vậy?" Lý Thành Sơn sờ cằm, trong mắt hiện lên vẻ tính toán.
Nhắc tới Kim Sa Than, Vũ Tiểu Kiều lại lộp bộp trong lòng: “Con chẳng làm cái gì cả!"
“Chẳng làm cái gì, mà đối phương lại cho con ba triệu? Con lừa quỷ à!"
"Ngược lại con cũng muốn hỏi cha đấy, cha và cái hộp đêm Kim Sa Than kia là thế nào?"
Lý Thành Sơn chớp chớp mắt: “Thế nào là thế nào? Cha… cha không biết con đang nói gì cả! Cha chưa bao giờ đi đến hộp đêm Kim Sa Than, sao cha đến nổi những nơi như thế!"
"Nếu không biết, thì khỏi cần nhắc lại nữa! Con không hy vọng mẹ biết chuyện này! Từ nay về sau, cha đừng có mà đánh bất cứ chủ ý gì lên người con nữa!"
Trong đầu Vũ Tiểu Kiều bỗng hiện lên hình ảnh người đàn ông kia, trong căn phòng u tối, anh khẽ nói với cô…
"Chỉ cần cô nói kế hoạch của ông chủ cô cho tôi biết, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được, ra giá đi.
"
Anh thật sự dễ dàng cho cô ba triệu?
Anh có còn tìm cô gây phiền toái nữa hay không?
Vũ Tiểu Kiều đi vòng qua Lý Thành Sơn, đi ra ngoài bệnh viện.
Lý Thành Sơn đi theo phía sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, thấp giọng lẩm bẩm.
"Không ngờ cái con nhóc này lại đáng tiền như vậy.
" Lý Thành Sơn vuốt cằm, khóe môi con lên nụ cười đểu.
Ánh mắt ông ta nhìn Vũ Tiểu Kiều, giống như nhìn thấy được một núi vàng, trong lòng suy nghĩ, nuôi con gái nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc nhận được hồi báo rồi.
"Tiểu Kiều à, cha là người hiểu rõ con nhất…"
Vũ Tiểu Kiều quay đầu lườm Lý Thành Sơn: “Đừng có đánh chủ ý vào con nữa!"
"Được được được!" Lý Thành Sơn liên tục lên tiếng đáp lại.
Vũ Tiểu Kiều chưa đi được mấy bước, điện thoại di động đã vang lên, là người giúp việc trong nhà dì Trương gọi điện thoại tới.
"Tiểu thư à, Tùng Tùng lại lên cơn co giật rồi! Chuyện phu nhân đã xử lý thế nào rồi? Phu nhân không có ở nhà, Tùng Tùng thường xuyên tái phát bệnh, tình hình không được tốt lắm.
"
"Tiểu thư, cô mau sớm đón phu nhân trở về đi, tôi sợ mình không trông nổi Tùng Tùng, cậu ấy khỏe lắm, mà lại luôn muốn chạy ra ngoài.
"
Giọng nói tràn đầy lo lắng của dì Trương giống như một ngọn đuốc, đốt trái tim Vũ Tiểu Kiều đến đau đớn.
"Cháu sẽ lập tức đi đón mẹ, dì nhất định phải trông chừng anh ấy, ngàn vạn lần không thể để anh ấy chạy ra ngoài được!"
"Tiểu thư, cô nhất định phải nhanh lên đấy.
"
Vũ Tiểu Kiều cúp điện thoại, vội vàng chạy ra ngoài bệnh viện.
Lúc cô chạy đến chỗ cửa cảm ứng của bệnh viện, đúng lúc gặp phải một đám lãnh đạo cấp cao của bệnh viện, bọn họ đang tiền hô hậu ủng một vị khách quý.
Người đàn ông kia mặc bộ âu phục màu đen, vóc người cao lớn, quanh người tỏa ra khí chất tôn quý của bậc vương giả.
Vũ Tiểu Kiều không có nhiều thời gian, không có tâm tư nhìn người đàn ông đẹp trai kia nhiều hơn, thấy cửa vừa mở ra, cô đã vội vàng xông ra ngoài.
Cô thiếu chút nữa đụng vào người đàn ông đẹp trai mặc âu phục đen đó, không ngừng nói "Xin lỗi", rồi lại lao thẳng ra cửa bệnh viện.
Viện trưởng Tôn của bệnh viện Đức An thấy vậy, giận đến xanh cả mặt: “Đó là ai vậy! Chẳng phải đã phong tỏa lối đi rồi sao?!"
Mấy nhân viên bảo vệ bị dọa sợ, vội vàng giải thích: “Chúng tôi thật sự đã phong tỏa lối đi, nhưng không ngờ lại có người lao ra.
"
"Chạm phải Thần thiếu, thật là có lỗi, là do tôi sơ sót, tôi sơ sót.
" Viện trưởng liên tục cúi người xin lỗi.
Tịch Thần Hãn chỉ cảm thấy mùi thơm nhàn nhạt kia rất quen thuộc, người phụ nữ kia lướt qua người anh nhanh như một cơn gió, đã chạy xa rồi, mà mùi thơm đó vẫn lượn lờ ở bên chóp mũi không tiêu tan.
Trái tim của anh đột nhiên thắt lại, anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bóng lưng nhỏ nhắn đã chạy đi rất xa kia, tóc buộc kiểu đuôi ngựa lắc lắc lư lư ở sau ót của cô, áo sơ mi trắng quần jean, dưới ánh mặt trời làm nổi bật lên khí chất tươi mát khiến trước mắt người sáng lên.
Tịch Thần Hãn chậm rãi nheo mắt lại.
Lại là cô ấy!
Lại gặp nhau ở trong bệnh viện.
Tuy nhiên người phụ nữ này lại thật sự coi như không nhìn thấy anh? Hay là do muốn thu hút sự chú ý của anh, nên cố tình chạy qua bên cạnh anh?
Gặp được người phụ nữ này trong mấy ngày liên tục, anh thật sự không thế nào dùng sự trùng hợp để giải thích cho chuện này.
Tịch Thần Hãn thầm cười nhạt trong lòng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt càng thâm thúy hơn.
Lần này Tịch Thần Hãn tới bệnh viện, là để khảo sát môi trường của bệnh viện.
Dạo gần đây, sức khỏe của lão phu nhân của Tịch gia, cũng chính là của Tịch Thần Hãn không được tốt lắm, cần nằm viện điều dưỡng một khoảng thời gian.
Anh chọn mấy bệnh viện tư cao cấp tốt nhất ở thành phố Kinh Hoa, bệnh viện Đức An này thuộc tập đoàn Tô thị, là bệnh viện có quy mô lớn nhất, và cũng có môi trường tốt nhất thành phố Kinh Hoa.
Nhưng ngờ, ở khoảng khắc quan trọng anh tới đây khảo sát, lại xuất hiện bất ngờ cấp thấp như thế này.
Với tính cách bắt bẻ đến mức bới lông tìm vết như của Tịch Thần Hãn, bệnh viện Đức An này chắc chắn đã bị đá ra khỏi phạm vi xem xét, kéo vào danh sách đen.
Đông Thanh nói với viện trưởng: “Viện trưởng Tôn, với bệnh viện tư cao cấp như bệnh viện Đức An này, không nên để xảy ra trường hợp có người xông ngang đánh thẳng ở đại sảnh bệnh viện.
Nếu lão phu nhân vào ở, cũng có người không hiểu quy tắc như vậy, va vào người lão phu nhân, ai sẽ chịu trách nhiệm nổi!"
Viện trưởng Tôn bị dọa sợ không ngừng lau mồ hôi: “Tôi xin bảo đảm, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa! Tôi nhất định sẽ nghiêm khắc quản lý trật tự bên trong bệnh viện, xin Thần thiếu tin tưởng bệnh viện chúng tôi.
"
Đông Thanh lại nói: “Không cần đâu viện trưởng Tôn, lão phu nhân thích an tĩnh nhất, chúng tôi sẽ đổi bệnh viện khác.
"
Đông Thanh đang định dẫn đám vệ sỹ rời khỏi bệnh viện.
Tịch Thần Hãn bỗng giơ tay lên: “Cứ để nơi này đi.
"
Một câu nói của anh, khiến bốn phía xung quanh lập tức an tĩnh lại.
Đông Thanh kinh ngạc cau mày, anh ta đã nhìn thấy rõ trên mặt Thần thiếu viết đầy mấy chữ không hài lòng, nếu đổi lại là bình thường, anh chắc chắn sẽ xoay người đi, sao hôm nay lại có thái độ khác thường?
Xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh, Tịch Thần Hãn nhìn về phía vườn hoa xinh đẹp được thiết kế cắt tỉa tỉ mỉ ngoài cửa sổ, hơi nhếch môi cười.
"Ở đây tạo không gian xanh rất tốt, bà nội thích hoa cỏ, sẽ thích nơi này.
"
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng anh lại đang suy nghĩ, sao Vũ Tiểu Kiều xuất hiện ở bệnh viện?
Nhà cô có người nằm viện?
Ánh mắt u tối của anh dần bay về phía ngoài bệnh viện, nhưng đã không thấy được bóng dáng của Vũ Tiểu Kiều nữa.