Cô Dâu Tỷ Phú

– Anh đánh lại bọn chúng chi vậy? Em biết làm gì cho anh hết đau đây?
Anh chịu không nổi khi chúng muốn sàm sỡ em, Ngọc à. Nếu phải chết cũng được hơn là em bị chúng làm nhục.
– Bọn chúng cần tiền thì không đám làm gì em đâu.
– Không thể tin được bọn người chó má này đâu.
Uyển Ngọc lấy vạt áo lau máu cho Vinh. Cô ôm anh như chia sẻ cái đau anh đang chịu đựng. Sự cách ngăn nam và nữ giây phút này không còn nữa, mà hai tầm hồn, hai con người cùng đồng cảm.
– Em đừng khóc nữa, anh không sao đâu.
– Anh như vầy mà nói không sao. Anh đau, em cũng đau lắm.
Vinh cười mếu:
– Chứ không phải anh và em xưa nay rất ghét nhau.
– Hồi đó ghét, còn bây giờ em thương anh.
Nước mắt Uyển Ngọc ròng ròng, Vinh cảm động lả trong vông tay cô.
– ...
Vinh nằm mê man vì những vết thương, Uyển Ngọc đì lần lại cữa, cô kêu khẽ, tay đập vào cửa:
– Làm ơn iếng nước.
Bên ngoài, toán bắt cốc đang bày tiệc nhậu. Một tên vểnh tai nghe ngống:

– Con bé đó gọi mày cho nó miếng nước đó, Trư Bát Giới. Mày thích nó lắm mà, mở cửa cho nó uống rượu với mày.
– Thôi đi, mày muốn anh Hai làm thịt tao hay sao. Hư chuyện ảnh, lúc chưa lấy được tiền, ảnh giết tao như ngóe luôn.
Tiếng cười khùng khục vang lại:
– Coi vậy mà cũng nhát hé.
Uyển Ngọc đập tiếp cửa:
– Cho miếng nước! Anh tôi bị sốt rồi sốt cao lắm, mấy người không lo cho ảnh, ảnh có bề gì, mấy người đừng hòng có hai trăm ngàn đô.
Quả nhiên lời cảnh cáo của Uyển Ngọc có hiệu lực, một tên mở cửa ném lon bia vào:
– Không có nước, cho nó uống đỡ bia đi.
Lần này cửa mở hé chứ không đóng kín lại, Uyển Ngọc hé cửa nhìn ra ngoài.
Bọn chúng ba thằng đang nhậu. Cô len người ra trả lại lon bia cho chúng:
– Em muốn uống nước kìa.
– Nhiều chuyện quá.
Một tên nạt đùa:
– Lại đằng kia lấy chai nước khoáng đó uống đi!

Uyển Ngọc cúi gằm đầu đi, mắt cô lóe sáng khi nhìn thấy cây song cửa. Cô liền chụp lấy xông vào ba tên đang uống rượu đánh, giáng xuống mấy đòn trí mạng.
– Ơ ... con bé này có võ, bọn mày ơi!
Uyển Ngọc nghiến răng. Bây giờ chúng mày mới biết tao có võ hả? Cô quơ cây đánh tiếp, nhằm ngay chân chúng mà đánh. Ba tên có rượu nên chịu thua một cô gái như Uyển Ngọc, nằm ngay đơ. Chỉ chờ có như vậy, Uyển Ngọc chạy trở vào cô run rẩy mở trối cho Vinh:
– Anh Vinh, chúng ta mau trốn đi!
Vinh giật bắn người choàng tỉnh. Chưa kịp hiểu chuyện gì, anh gượng dậy chạy theo Uyển Ngọc. Xâu chìa khóa cửa cài tòn ten nơi cửa sắt, Uyển Ngọc mở cửa lôi Vinh chạy.
– Mau lên anh Vinh!
Được một quãng, cơn sốt hành hạ, Vinh chạy chậm lại:
– Anh đau và, mệt quá, Uyển Ngọc giục:
– Anh phải cố chạy! Bị bọn chúng bắt lại, chúng sẽ đánh chết chúng ta.
Vinh cố chạy, đầu anh hoa lên cuối cùng hai chân khuỵu xuống.
– Tìm nó mau lên!
Tên bắt cóc hét to, bọn chúng đang bổ nhau đi tìm cả hai. Không biết làm sao, Uyển Ngọc lôi bừa Vinh xuống cái cống gần đó. Cả hai gần như nín thở trong lòng cống chật chội bẩn thỉu. Bọn chúng đi qua, văng tục chửi thề và đánh nhau, rồi kéo nhau đi xa. Uyển Ngọc thở phào:
– Anh Vinh ...
Người Vinh nóng quá, mặt đỏ lơ Uyển Ngọc cố lôi Vinh lên miệng cống.
Hai người ướt lóp ngóp đầy bùn đen bám trên áo quần. Uyển Ngọc không sợ, điều quan trọng cô đưa Vinh chạy thoát khỏi nơi này. Anh đang sốt cao, làm sao đây?
Khom người, Uyển Ngọc cõng Vinh, cô chạy lúp xúp và cứ cắm đầu mà rảo bước. Ra đến con lộ lớn, có nhiều xe tải chạy, đuối sức quá Uyển Ngọc cố đặt Vinh xuống, cô nằm luôn trên cỏ lả người đi ...
Lúc này Vinh mới tỉnh tỉnh lại một chút, anh cố ngồi dậy, lay Uyểm Ngọc.
– Ngọc à! Em sao vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận