Buổi cơm chiều đầu tiên có cả Thanh Hương lẫn Vũ Hoàng, Uyển Ngọc lầm lì ăn. Bà Thành ân cần gấp thức ăn bỏ vào chén cho cô, ngọt ngào cười:
– Ăn đi con, cứ ăn tự nhiên. Nhớ bà ngoại lắm phải không?
– Dạ ....
Uyển Ngọc mếu ngay, rồi nước mắt ròng ròng. Thanh Hương nhăn nhó:
– Gì kỳ vậy?
– Có lẽ tại mẹ nhắc nên Uyển Ngọc mủi lòng. Bà ngoại mới mất, Uyển Ngọc không còn ai là người thân.
Thanh Hương bực dọc:
– Cũng mười tám mười chín, phải biết kềm nén cảm xúc của mình chứ. Ăn mất ngon luôn!
Ông Thành trừng mắt:
– Con thôi đi!
Thanh Hương giận dỗi:
– Ba thấy con có bạn mà.
Vũ Hoàng nắm bàn tay cô:
– Thôi mà em!
Thanh Hương ăn mất ngon, cô cảm thấy có thêm một thành viên khá phiền phức. Bỗng một cái gì dưới chân, làm Thanh Hương nhảy nhổm người lên hét thất thanh:
– Ái! Gì vậy?
Cô đứng bật dậy suýt đổ cả bàn ăn nhìn xuống gầm bàn. Con chó nhỏ, nó cạp vào chân cô và bây giờ là cạp ống quần cô. Bực bội, Thanh Hương đá mạnh vào mõm nó một cái.
– Mẹ! Ở đâu ra con chó này vậy? Mang nó ra khỏi nhà mau!
Ông Thành cau mày:
– Con bảo có bạn mà quậy quá đi Thanh Hương. Một con chó mà con làm như chuyện đại sự vậy.
Cẳng ... Cẳng ... Con chó nhỏ bị đá đau văng ra xa kêu lên cẳng cẳng. Đang khóc, Uyển Ngọc nhào lại, cô vội ôm con chó lên dỗ như dỗ em bé:
– Âu âu! MiMi, cưng đau lắm hả, xin lỗi nghen.
Rồi cô quắc đôi mắt giận dữ nhìn Thanh Hương, tuy nhiên không có một lời nói nào, mà ôm con chó đi thẳng lên lầu. Ông Thành xua tay bảo vợ:
– Một lát, em bảo người làm mang thức ăn cho Uyển Ngọc. Còn Thanh Hương, con không nên cô thái độ này! Hãy xem Uyển Ngọc như là em của con.
Uyển Ngọc rất cần sự đùm bọc thương yêu của chúng ta.
Thanh Hương không ăn nữa, cô kéo Vũ Hoàng ra ngồi ngoài ghế đá, vẫn còn bực bội, càm ràm:
– Bực mình ghê, em là đứa chúa ghét chó mèo.
Vũ Hoàng mỉm cười vuốt cơn giận của cô xuống:
– Thôi nào, vui lên!
– Em vui không nổi rồi. Em có cảm giác rồi đây nó sẽ cho em toàn sự bực mình à xem.
...
Và đúng là như vậy ...