– Sao em lạc hậu vậy, chúng ta chấp nhận sống thử kia mà. Nếu như không còn cảm giác thì sẽ chia tay. Anh muốn ... - Giọng Vũ Hoàng đểu cáng - trước khi cưới vợ, anh phải đi tìm cảm giác chứ. Em chưa phải là vợ anh, ai cho em cái quyền ầm ĩ dữ tợn như vậy hả? Bây giờ anh nói thẳng, anh hết cảm giác với em rồi.
– Khốn nạn!
Thanh hương vung tay toan đánh nữa, Vũ Hoàng không tránh mà chụp tay Thanh Hương bóp mạnh đẩy cô ra cửa.
– Chia tay nhau trong êm đẹp đi em, ồn ào quá chẳng đẹp tí nào.
– Mày là thằng khốn!
Thanh Hương giận dữ bỏ đi, cô không căm thù Vũ Hoàng đểu cáng, mà căm thù Uyển Ngọc, cứ tưởng nó ngốc nghếch, ai dè nó ghê gớm cướp người yêu của cô. Cô sẽ về nhà tống cổ cái kẻ cướp khốn kiếp ấy ra khỏi nhà.
Thanh Hương đùng đùng về nhà:
– Ba phải tống cổ nó ra khỏi nhà cho con. Con không cho nó ở trong nhà này nữa.
– Nếu như Vũ Hoàng chọn Uyển Ngọc, con hãy xem đó là sự chọn lựa công bằng.
Thanh Hương thét lên:
– Ba muốn con tự tử chết thì ba mới vừa lòng sao.
Bà Thành phải lên tiếng:
– Nông nỗi này ông nên gả Uyển Ngọc cho Vũ Hoàng. Uyển Ngọc không thể ở trong nhà chúng ta được đâu. Hãy mời Vũ Hoàng đến đây.
Uyển Ngọc xua tay nghẹn ngào:
– Xin đừng ép con. Nếu không cho con ở nữa con sẽ đi, con trở về nhà ngoại con.
Ông Thành ái ngại.
– Trả Về nhà ngoại con, làm sao ở. Nhà đó quá rộng, con ở một mình sao được?
Con ở được.
Ông Thành bất lực. Nông nỗi này là do chính Uyển Ngọc mà ra. Thôi cứ để Uyển Ngọc về nhà cũ, thờ phụng bà ngoại của cô. Ông giúp ột số tiền, xem như ông cũng hết sức làm tròn lời hứa với người đã khuất.
Ông bỏ tiền vào bao thư đưa cho Uyển Ngọc:
– Con cứ về nhà cũ, thiếu thốn gì cứ điện thoại cho cậu.
Uyển Ngọc cảm động:
– Cám ơn cậu.
Cô lưu luyến nhìn lại căn phòng mình ở, có bao nhlêu là kỷ niệm với Vinh, một lần khờ dại của cô ra nông nỗi này đây. Tuy nhiên lòng cô thanh thản không còn đằn vặt băn khoăn nữa. Tạm biệt anh, Vinh ơi em sẽ rất nhớ anh, mãi mãi không quên những gì mình có với nhau.
Trái tim của em thật sự chỉ có mình anh, mỗi mình anh mà thôi.
Cho ly rượu nữa đi!
Vinh phẩy tay gọi rượu. Thanh Hương dằn mạnh cái ly lên bàn cười nhạt:
– Em sẽ đau khổ đến hôm nay thôi, đủ rồi. Anh cũng nên giống em. Từ nay nhà mình lại như cũ, ba đã đuổi cổ con bé đó đi rồi.
Đã ngà ngà say, Vinh vụt tỉnh rụi:
– Ba đã ... đuổi ... đuổi ...