– Nói trước mặt người lạ mà không mắc cỡ gì cả.
– Thì chồng nói mê vợ mình thì có gì xấu hổ đâu nào:
– Thôi đi anh. Chúng ta đi mau kẻo ba mẹ đợi.
Một tiệc cưới đơn giản nhưng cũng được mời khá đông bạn bè. Cô dâu xinh quá. Vinh sung sướng nhìn ngắm vợ mình.
– Anh Vinh, chúc mừng anh.
Thu Cúc mang ly rượu đến, cô rót rượu vào đầy ly đưa ra trước mặt Vinh:
– Anh uống một ly chứ?
Vinh cau mày nhìn gương mặt đỏ của Thu Cúc:
– Em say rồi, đừng cô uống nữa.
– Uống rượu mừng của em mà anh không muốn uống nữa sao.
– Em chúc mừng anh, anh cảm ơn, nhưng em say rồi.
– Em còn tỉnh chứ chưa say đâu. Anh không uống thì em uống.
Thu Cúc trút hết ly rượu vào miệng cô ấn cái ly không vào tay Uyển Ngọc.
– Uyển Ngọc! Cô thắng tôi rồi, vì cô mà anh Vinh bỏ tôi.
Vinh nhăn nhó lôi.Thu Cúc ra.
– Em say rồi, để anh nhờ người đưa em về.
Thu Cúc hét to lên:
– Em nói là em chưa say, buông em ra em chưa nói hết với Uyển Ngọc mà.
Vinh cương, quyết lôi Thu Cúc ra ngoài. Chỉ đợi có như vậy, Vũ Hoàng len đến:
– Uyển Ngọc, xin chúc mừng em.
Giữ phép lịch sự, Uyển Ngọc mỉm cười:
– Cám ơn anh.
– Cám ơn anh thì phải uống hết ly rượu này với anh. Nào, cụng ly.
Bắt đắc dĩ Uyển Ngọc nhấp khẽ môi. Vũ Hoàng lắc đầu:
– Em uống như vậy là không nhận lời chúc mừng của anh, một ly rượu với anh, em cũng từ chối sao Ngọc.
Uyển Ngọc nghiêm mặt:
– Thực sự là tôi không biết uống rượu. Một chút nhấp môi để cảm ơn anh đến dự lễ cưới.
– Anh đến dự lễ cưới vớ trái tim tan nát, em hiểu không?
Uyển Ngọc nhăn mặt:
– Anh đừng có như vậy.
Cô bỏ đi tìm Vinh. Anh đang trở vào sau khi bị Thu Cúc níu kéo.
– Anh Vinh!
Nhìn thấy anh, Uyển Ngọc mừng rỡ sà lại Vinh âu yếm:
– Em mệt à? Tiệc sắp tan rồi, chúng ta đi tiễn ba mẹ.
Cuối cùng cả hai cũng đi về căn nhà của họ, Vinh kéo Uyển Ngọc cho ngả đầu vào vai mình:
– Em mệt dựa vào vai anh nghĩ đi.
– Em không mệt tí nào cả. Anh mệt không?
– Không mệt lắm, nhưng nếu được hôn em sẽ hết mệt tức thờ.
Uyển Ngọc phì, cười cắn nhẹ vào tay Vinh:
– Em chưa nghĩ làm vợ là như thế nào cả.
– Một lát anh sẽ nói cho em biết. Muốn nghe không? Làm vợ là yêu chồng và hôn chồng thật nhiều.
– Khôn quá đi.
– Như thế mới là làm vợ chứ.
Về đến nhà, Vinh ngăn Ngọc lại:
– Em ngồi yên đó nghen.
– Chi vậy anh?
– Bí mật.
Vinh cười hóm hỉnh vòng qua mở cửa, anh luồn tay bệ cô lên:
– Ôm cổ anh đi.
Uyển Ngọc ngoan ngoãn ôm cổ Vinh, cho anh bế cô vào nhà. Mỗi bước đi, anh cúi xuống hôn cô.
Uyển Ngọc nghe toàn thân mình rung động trong cảm xúc kỳ lạ, cô khép mắt lại khi anh đặt cô nhẹ nhàng xuống giường và phủ lên mặt cô những nụ hôn đam mê nồng cháy.
Chiếc áo cưới từ từ kéo qua đầu Uyển Ngọc, Vinh say đắm:
– Ngọc, anh yêu em ...