Cô Dâu Tỷ Phú

– Anh Triều.
– Cô tìm anh Vinh? Tôi biết anh Vinh đang ở đâu, cô cứ đến nhà cô Thu Cúc.
Uyển Ngọc cắn mạnh môi. Cô đã hiểu. Đúng như điều cô nghĩ, Vinh đang ở với Thu Cúc. Cô có nên đến đó không? Ảnh đã phản bội cô. Cô đã quá vội vã trong cuộc hôn nhân của mình. Quên cả cảm ơn Triều, Uyển Ngọc thẫn thơ bước đi.
Cô sẽ không đi tìm anh, mà chấp nhận làm kẻ bại trận.
– Ngọc.
Vũ Hoàng thắng xe lại, anh ta nhảy xuống xe:
– Nắng quá, em đi đâu vậy? Lên xe anh đưa về nhà cho.
Uyển Ngọc lắc đầu:
– Cám ơn, tôi có thể tự về.
– Em đang buồn Vinh phải không? Anh cũng không ngờ hắn bỏ em nhanh như vậy. Nhưng em nên nghĩ cái gì đến vội thì đi cũng vội. Hắn bỏ Thu Cúc vì em, sao lại không bỏ Thu Cúc vì em cho được!

Anh đừng nói nữa!
– Anh phải nói cho em tỉnh ngộ. Lúc em thui thủi một mình, hắn đang ở bên Thu Cúc, người như vậy em nên ly hôn.
Vũ Hoàng làm vẻ tha thiết:
– Lên xe đi em, anh đưa em về. Trông em không được khỏe lắm.
Do dự một chút, Uyển Ngọc lên xe Vũ Hoàng, cô đang mệt và buồn, từng bước chân muốn rã rời. Lúc này, có muốn về nhà đóng cửa và khóc.
Vũ Hoàng hài lòng khi thấy Uyển Ngọc chịu lên xe anh ta giúp cô gài dây an toàn:
– Thật sự lúc nào anh cũng lo cho em, quan tâm đến em dù em đã bỏ anh.
– Xin anh đừng nói nữa! Đúng là tôi đã quá vội khi kết hôn.
– Em nên ly hôn. Tại em không biết đó thôi, Vinh chưa bao giờ yêu em cả.
Anh ta chỉ lợi dụng em, vội vàng cưới em là có mục đích.

– Có mục đích. Mục đích gì?
– Chẳng lẽ em không biết khi ngoại em chết, bà để cho em một gia sản rất lớn đến năm triệu đô la. Cưới em, Vinh có một cô vợ tỉ phú.
Uyển Ngọc sững sờ. Cô có biết điều này, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ Vinh cưới cô vì tiền cả.
Ngừng mộ t chút! Vũ Hoàng làm vẻ thương hại.
– Em có nghĩ là tại sao em và anh ta bị bắt cóc không, đó chỉ là màn kịch. Lẽ ra anh ta phải bảo vệ em, nhưng em lại là người bảo vệ và giúp anh ta đào thoát thành công. Đào thoát thành công có nghĩa kế hoạch bắt cóc đòi hai trăm ngàn đó thất bại, cho nên chỉ còn một cách là cưới em là vợ. Em nghĩ xem anh nói có đúng không?
Uyển Ngọc ngồi chết lặng. Một sự thật như thế, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có cả Vinh, người chồng cô yêu đắm đuối trao trọn cả trái tim cho anh, lại là một người đến với cô chỉ vì tài sản mà cô có. Uyển Ngọc cúi sâu đầu cô để những giọt nước mắt đau khổ lặng thầm rơi tràn xuống má, xuống bàn tay mình.
Vũ Hoàng ngồi xích lại gần, anh ta ngập ngừng nắm bàn tay Uyển Ngọc:
– Em cứ khóc đi, những giọt nước mắt đôi khi làm người ta vơi đi được những đau khổ trong lòng mình. Nếu như em chọn anh, em không đau khổ như thế này.
Uyển Ngọc, rụt tay lại:
– Anh lái xe đưa em về nhà giùm.
– Em lau nước mắt đi, anh rất đau lòng khi nhìn em khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận