– Bây giờ thì công khai rồi, không cần giấu giếm nữa có phải không?
– Tôi chẳng có gì công khai hay giấu giếm anh cả. Tôi đến công ty tìm anh, lúc đi về gặp Vũ Hoàng, anh ấy đưa tôi về giùm.
Vinh châm biếm:
– Tình cờ dữ vậy sao? Tôi nói ly hôn nhưng không dễ dàng ly hôn để cho cô đến với hắn. Trên pháp luật cô vẫn là vợ tôi, đừng có đi ngang về tắt.
– Tôi chẳng đi ngang về tắt gì cả.
– Bây giờ còn trả lời trả treo với tôi. Uyển Ngọc, sự thật cô là con người gì hả? Khi tôi nói tôi muốn cưới cô, cô bảo đã thất thân với hắn, nhưng cho đến cái hôn cô cũng không biết. Làm vợ của tôi, cô vẫn gặp hắn tại sao vậy?
– Tôi nghĩ là anh biết hơn tôi?
Vinh la lên:
– Nè, đừng có tôi tôi, tôi ghét kiểu xưng hô này.
Uyển Ngọc bỏ đi vào phòng, Vinh tức giận bước theo:
– Đang nói chuyện với tôi sao bỏ đi?
Uyển Ngọc nghẹn ngào:
– Tôi không nghĩ giữa tôi và anh tại sao lại như thế này. Chưa bao giờ tôi hết yêu anh, nhưng anh thì lại khiến tôi quá thất vọng.
Bỏ mặc Vinh đứng đó, Uyển Ngọc đi lại bên cửa sổ mở rộng ra, cô đứng bất động và để cho những giọt nước mắt tràn ra. Vinh đứng nhìn vợ hoang mang.
Cô có thật sự yêu anh? Trái tim của cô có hoàn toàn chỉ có một mình anh? Ngập ngừng, anh bước lại sau lưng cô:
– Em nói em yêu anh?
– Phải đợi em lặp lại lần nữa sao? Còn anh, ba ngày nay có lẽ rất vui vẻ.
– Anh thề với em là anh có uống rượu với Thu Cúc, nhưng cô ấy là cô ấy và anh là anh. Anh thề đó.
– Lời thề quan trọng lắm sao?
– Em phải tin anh, cũng như anh đã suy nghĩ ba ngày nay, không có lý nào em yêu Vũ Hoàng mà lại chịu làm vợ anh.
Uyển Ngọc la lên:
– Em yêu Vũ Hoàng hồi nào? Chính em cũng không hiểu tại sao anh cáu gắt mắng em, bảo em hãy mở cửa chính mời Vũ Hoàng vào nhà. Nếu yêu Vũ Hoàng, không bao giờ em 1ấy anh cả.
– Ngọc ơi! Anh điên lên vì em.
Vinh dang tay ôm Uyển Ngọc, anh ghì mạnh cô vào lòng:
– Đôi ba lần anh anh bắt gặp Vũ Hoàng lảng vảng trước nhà, rồi một lần anh gặp hắn leo rào từ trong nhà ra, em bảo anh nghĩ như thế nào đây? Anh ghen, anh ghen vì quá yêu em.
Lẽ ra Uyển Ngọc phải thật cảm xúc, nhưng sao lòng cô lạnh quá.
– Anh yêu em thật?
– Thật. Ba ngày nay anh đã tự hỏi mình anh có thể sống mà không có em?
Anh chìm ngập vào men rượu, càng say càng đau khổ.
– Nếu như ...