Vũ Hoàng im lặng thầm tính toán. Hóa ra những gì anh ta cố công xây đắp trong phút chốc giống như dã tràng xe cát trên biển Đông vậy sao? Uyển Ngọc hiến hết tiền mình cố cho làng cô nhi, cô ta còn cái gì để anh phải vì cô ta mà vất vả. Đồ chó cái ngu ngốc!
Uyển Ngọc đứng lên:
– Em đi về đây. Cần gì, anh điện thoại cho em.
Vũ Hoàng giữ vai Uyển Ngọc lại tha thiết:
– Ngọc! Chưa bao giờ anh thay đổi tình cảm anh từng dành cho em cả. Bây giờ em là một người tự do, anh muốn nói là anh yêu em.
Uyển Ngọc cười buồn gỡ tay Vũ Hoàng ra:
– Em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nữa. Hôn nhân tan vỡ đối với em như một cú sốc nặng. Xin lỗi anh.
– Nếu ngày trước em chọn anh, em đâu có bị sốc. Đâu phải ai cũng ... đốn mạt như Vinh.
– Đừng anh, hãy cho em được xem anh như một người anh.
– Anh không thích được em xem anh như một người anh. Uyển Ngọc, lúc nhìn thấy em, anh đã yêu em ngay. Có lúc nào anh không lo cho em đâu, anh luôn có mặt bên em lúc em gặp khó khăn, chẳng lẽ em quên chúng mình từng cho nhau cảm giác say đắm?
– Em không muốn nghĩ đến chuyện ấy xin anh đừng nhắc lại.
Uyển Ngọc bước nhanh ra cửa. Bây giờ cô là người phụ nữ tự do, không cần vệ sĩ, nhưng sao lòng cô chẳng nhẹ nhàng, cảm giác đau khổ cứ đè nặng lên trái tim cô. Cô đơn hoang vắng, Uyển Ngọc muốn về nhà, vùi mặt lên gối để khóc, khóc cho sự cô đơn bất hạnh của mình.
– Khốn kiếp!
Vũ Hoàng đấm mạnh tay lên bàn giận đữ. Anh ta chưa kịp mừng Uyển Ngọc ly hôn, cô đã đẩy anh vào cái thế hụt hẫng. Hiến toàn bộ số tiền cô có cho làng có nhi. Ngu ngốc, ngu như con bò vậy.
– Ái da! Đau không anh Hoàng?
Thu Cúc đứng dựa vào cánh cửa từ 1úc nào, hai tay cô khoanh lại trước ngực người dựa vào cánh cửa, cười trêu chọc Vũ Hoàng. Anh ta điên tiết quát lên:
– Cô đến đầy làm gì, đừng cô đến đây trêu chọc tôi!
– Em đâu dám. Em định đến chúc mừng anh họ đã ly hôn.
Vũ Hoàng hằn học:
– Cô ta ly hôn hay chưa, còn nghĩa lý gì nữa, toàn bộ số tiền cô ta được thừa hưởng nhờ anh chuyển hết cho làng cô nhi.
Thu Cúc há hốc mồm:
– Cô ta đã tưng tửng, bây giờ lại còn nổi máu điên lên nữa? Anh phải biết dùng tình cảm của anh để chinh phục cô ta, khuyên cô ta đừng có ngu dữ vậy.
– Vô ích! Cô ta nói sẽ không thay đổi ý định.
– Vậy anh tính sao? Chẳng lẽ thành công cốc à?
– Chưa biết tính sao nữa. Nếu cô ta không nhờ anh, thì cũng nhờ luật sư giám hộ của cô ta.
Vũ Hoàng buông người xuống ghế thở dài thườn thượt. Bao nhiêu là công sức anh ta đã bỏ ra, vắt óc vắt tim cho kế hoạch hoàn hảo, không có một kẽ hở cho Uyển Ngọc nghi ngờ. Cuối cùng cô ta mang tất cả công sức của anh đổ sông đổ biển hết, có tức không chứ? Vũ Hoàng như muốn điên lên được. Anh ta gườm gườm nhìn Thu Cúc làm như cô là nguyên nhân sự thất bại của anh ta.
– Còn cô, hắn với cô sao rồi?
Thu Cúc nhún vai: