Cô Dâu Tỷ Phú

– Có cách nào hả mẹ, khi mà chuyện xảy ra ở bãi biển, con cũng không hiểu tại sao Uyển Ngọc lại nghĩ con có lý do để sát hại cô ấy.
Bà Thành trầm ngâm:
– Việc Uyển Ngọc có một tài sản lớn như vậy, chỉ có Uyển Ngọc và ba con biết, đâu còn ai nữa, bởi vì chính ba,con cũng chưa bao giờ nói ra điều này.
Vinh kêu lên:
– Văn phòng luật sư, luật sư giám hộ tài sản của Uyển Ngọc, người được ủy thác trao số tiển đó cho Uyển Ngọc.
– Văn phòng luật sư đó của ...
– Của đoàn luật sư. Vũ Hoàng có thể biết điều này.
– Cho nên lần Uyển Ngọc đi lạc, chính Vũ Hoàng đã tìm ra đưa về nhà.
Vinh hồi hộp:
– Mẹ có thể nào nguyên nhân lần con và Uyển Ngọc bị bắt cốc đòi tiền chuộc, không phải họ bắt con, mà người họ muốn bắt là Uyển Ngọc?
Bà Thành gật đầu:
– Có lý! Thật logic, bài bản.

– Sau đó dù Uyển Ngọc là vợ con, Vũ Hoàng vẫn kiên trì đeo đuổi và ly gián con bởi Uyển Ngọc.
– Và con đã ly hôn với tội danh giết vợ, mưu toan giết vợ.
Hai mẹ con cùng suy luận và cùng toát mồ hôi nhìn nhau, cùng căng thẳng:
– Như vậy mục tiêu còn lại là tranh thủ tình cảm để Uyển Ngọc mềm lòng, và nếu mềm lòng cô ấy sẽ có thể chịu kết hôn lấy Vũ Hoàng.
– Mẹ ơi! Như vậy nguy cho Uyển Ngọc.
– Cho nên con không được bỏ thành phố, Uyển Ngọc cần con bảo vệ.
Vinh lắc đầu héo hắt:
– Uyển Ngọc đâu có cần con. Không khéo, cổ lại nghĩ con vì tiền của cổ.
Nhưng thật lòng con yêu Uyển Ngọc, mẹ ạ.
– Mẹ biết. Con cũng muốn giải oan ình mà, đúng không?
Vinh buông valy ý nghĩ xa thành phố tan trong đầu anh. Anh cần ở lại, vì anh và vì sự an nguy của Uyển Ngọc nữa.

Nhìn ra cửa, Vinh nhớ ngày đầu tiên khi Uyển Ngọc đến nhà anh, rụt rè nơi ngưỡng cửa, trông cô ngô ngố như thế nào ấy, cô làm xáo trộn cuộc sống của gia đình anh. Ai có ngờ con người mảnh mai là thế mà hạ được ba gã đàn ông, cõng được anh trên vai đào thoát. Anh yêu em vì những điều như thế, và cũng thật dau lòng khi anh trở thành là con người xấu xa ghê tởm trong tâm hồn em ...
Đứng lên, Vinh cầm tấm ảnh cưới của anh và Uyển Ngọc, lòng ngậm ngùi.
Cô vợ khờ của ành thật ra em vừa ngốc vừa thông minh. Nhưng giá như em thông minh tí nữa để biết anh yêu em bằng tất cả trái tim anh. Mất em rồi, ngày tháng đối với anh bây giờ vô vị nhạt nhẽo. Không có em, thế gian như vô nghĩa.
Ngày có nắng đẹp, anh vẫn thấy giống như một mùa đông xám xịt.
Chương 8
Ngắm lại mình lần nữa, Vũ Hoàng mới ôm bó hoa hồng to, nhấn chuông cửa nhà Uyển Ngọc. Anh sẽ mở đầu “chiến địch” tấn công chinh phục cô như ngày nào anh đã chinh phục cô vậy.
Cánh cửa khua động và kéo ra. Vừa mở cánh cửa ra, Uyển Ngọc giật mình vì bó hoa hồng to, màu đỏ tươi thắm trước mặt cô, cùng với Vũ Hoàng cười thật tươi:
– Chúc em một buổi sáng tốt lành.
Uyển Ngọc nhăn mặt:
– Anh chờ em buổi sáng để tặng hoa hồng cho em sao?
– Đó là lòng thành của anh. Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu của anh dành cho em, em nhận nhé.
Uyển Ngọc lắc đầu:
– Em nhận hoa của anh với tình cảm một người em gái thôi.
– Thì sao cũng được. Em chuẩn bị đến trường à? Vậy anh mời em ăn sáng nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận