Thu Cúc nói bằng giọng tức tối. Rõ ràng là vì Uyển Ngọc, anh lai bị tai tiếng như thế, vậy mà anh vẫn cầu mong điều tốt đẹp cho Uyển Ngọc. Vinh lại không chối, anh gật đầu:
– Anh vẫn yêu Uyển Ngọc.
– Yêu một người gây tổn thương nghiêm trọng ình? Anh có biết lần bị bắt cóc suýt chết, người ta đâu phải bắt anh mà bắt nó kìa.
Đôi mắt Vinh lóe lên chút ánh sáng lạ lùng, Thu Cúc vẫn vô tình không nhận ra:
– Em cũng biết chuyện này à!
– Thì ... Thu Cúc lúng túng - Em suy đoán như vậy thôi. Tại sao trước đó anh chưa hề bị bắt cốc, thế mà Uyển Ngọc đi với anh thì anh bị bắt cóc đánh đập, còn nó có sứt mẻ miếng da nào đâu.
– Ờ ... ờ ...
Vinh ậm ừ. Cách tốt nhất anh nên thân mật với Thu Cúc để hiểu thêm, biết đâu Thu Cúc cũng biết điều gì đó. Anh lôi tay Thu Cúc:
– Chúng ta chạy thôi, trời sáng rồi. Còn về tấm rửa ăn sáng. Hay là lát nữa anh sang nhà em mời em đi ăn sáng nghen?
Thu Cúc mừng rỡ:
– Được! Lát nữa anh sang nhà em đi, em đợi, nhớ nghen anh.
Cô chồm lên hôn vào má Vinh:
– Bao giờ em cũng yêu anh cả và sẵn sàng đón anh trở về đón em.
Vinh cười gượng xoa má:
– Chạy đi em.
– Này!
Vũ Hoàng thô bạo nắm tay Thu Cúc kéo mạnh lại, giọng hằn học:
– Hồi này sao em hay đi với tên Vinh quá vậy hả?
Bị kéo tay mạnh, Thu Cúc bực dọc:
– Anh làm gì như em mắc nợ em vậy. Em đi với anh Vinh thì liên quan gì đến anh nào?
– Sao không liên quan, cô nói xem cô chưa từng là của tôi?
– Từng là của anh thì sao? Khi anh đeo đuổi Uyển Ngọc, tôi đâu có ngăn cấm anh. Giữa hai chúng ta thích thì đến không thích thì thôi. Anh từng có quan niệm sống này, sao bây giờ trở nên lạc hậu vậy?
Vũ Hoàng địu lại:
– Bây giờ Uyển Ngọc không còn gì để đeo đuổi. Hơn nữa, anh đâu có yêu nó. Người anh bắt đầu yêu là em nè. Chúng ta đừng đùa giỡn nữa, hãy cưới nhau đi.
Thu Cúc cười phá lên. Cô đưa tay lên trán Vũ Hoàng thăm nhiệt, bỡn cợt:
– Anh lên cơn mấy độ rồi hả? Sao khi không trở nên lãng mạn quá vậy, đòi cưới tôi? Vũ Hoàng ơi! Chúng ta biết quá rõ về nhau, cái nào xấu cái nào tốt.
Đừng có đùa nữa, luật sư đẹp trai.
Vũ Hoàng làm mặt nghiêm lại, vẻ thành khẩn:
– Anh không đùa, mà anh thật lòng yêu em muốn cưới em làm vợ.
Vẻ nghiêm nghị thành khẩn của Vũ Hoàng không làm Thu Cúc động lòng.
Cô càng cười giễu cợt hơn nữa:
– Anh yêu tôi hay yêu cái gia sản của ba mẹ tôi? Tôi là con một của nhà doanh nghiệp Trần Đình, những gì của ba mẹ tôi sẽ là cua tôi. Anh thôi đóng ...
cải lương đi, Vũ Hoàng. Khó coi lắm!
Vũ Hoàng nổi giận trở lại:
– Tại sao em xem thường tình cảm của anh quá vậy? Anh cho em biết, em đừng có hòng trớ lại yới vinh.
Gương mặt Thu Cúc sa sầm xuống: