Thu Cúc nhăn mày:
– Chưa kiểm tra đã nghi ngờ! Đi kiểm tra đi. Mà nè, tin chính xác đó, lo mà đi chinh phục cô ta lại đi. Bây giờ trở đi đừng có làm phiền em nữa. Anh không chinh phục được cô ta là tại anh dở hơi, bất tài đó.
Vũ Hoàng lao đi vào phòng luật sự, Đặng:
– Có nguồn tin nữ tỷ phú Uyển Ngọc vừa hiến cho làng mồ côi năm triệu USD bây giờ sắp nhận ba triệu USD của công ty bảo hiểm hàng không, có không chú?
Luật sư Đặng mỉm cười:
– Cậu cũng nhạy bén dữ. Có, văn phòng chúng ta đảm nhận dịch vụ này.
Người giàu có khác, cô bé vẫn là nữ tỷ phú nổi tiếng.
Vũ Hoàng cắn nhẹ môi suy tính. Tại sao mình không tiếp tục chinh phục Uyển Ngọc, trong khi cô ta đang cô đơn. Phụ nữ cô đơn bao giờ cũng cần có người đàn ông để nương tựa, cô ta sẽ lại sống trong cơn ác mộng sợ có kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc.
Buổi chiều, Vũ Hoàng xuất hiện trước cửa nhà Uyển Ngọc với bó hoa hồng nhung đỏ thắm:
– Chào em. Uyển Ngỏc! Em vẫn khỏe?
Ngạc nhiên, song Uyển Ngọc vẫn lịch sự:
– Cám ơn anh, em vẫn khỏe.
– Văn phòng của anh đảm nhận việc lãnh tiền bồi thường bảo hiểm của ba mẹ em. Anh sẽ nhanh chóng giúp em được nhận tiền.
– Vậy thì em càng cảm ơn anh hơn nữa. Anh vẫn khỏe?
– Khỏe.
Uyển Ngọc đưa tay ra đồi bắt tay Vũ Hoàng. Vũ Hoàng vui vẻ đưa tay ra anh nắm tay Uyển Ngọc, giữ hơi lâu trong tay mình. Uyển Ngọc ngượng ngập rụt tay lại. Lúc bất ngờ, tay cô chạm vào cườm tay Vũ Hoàng, chạm vào đây đồng hồ. Bất giác một cảm giác lạnh toàn thân cô, bởi cái **ng chạm, giống y như lần cô giãy giụa ở biển. Uyển Ngọc lùi lại, mặt cô xanh tái hơn nữa khi nhìn vào mắt Vũ Hoàng. Vũ Hoàng vô tình:
– Em sao vậy Ngọc?
Uyển Ngọc ấp úng:
– Bỗng dưng em thấy chóng mặt.
– Anh đưa em vào ghé ngồi.
– Không, em tự làm được!
Uyển Ngọc bước nhanh vào ngồi xuống ghế, cô cố xua tan cam giác sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Vũ Hoàng ra vẻ quan tâm săn sóc:
– Em đỡ chông mặt chưa, hay anh đưa em đi bác sĩ?
– Không cần đâu! Em ngồi nghĩ một lát sẽ khỏi. Dạo này em hay chóng mặt là tại em học khuya.
– Em đâu cần cớ gắng như vậy, mà cũng cần nên bồi dưỡng cho khỏe Uyển Ngọc! Hãy cho anh được săn sóc cho em, tình cảm anh đối với em chưa bao giờ thay đổi cả.
– Vâng.
Có luật sư Đặng đến, nên ngồi một lát Vũ Hoàng ra về. Uyển Ngọc vẫn còn sợ:
– Chú ơi! Cháu không biết mình có lầm không nữa. Nhưng rõ làng bàn tay ấy đã nhấn cháu xuống biển, cháu có ngay cảm giác ấy.
Luật sư Đặng cau mày:
– Có thật không, hay là tại cháu suy, nghĩ nhiều quá?
– Không đâu! Chú ơi, cháu sợ lắm.
– Chú sẻ cho người đến bảo vệ cháu, không phải sợ.
“Là anh ta? là anh ta ...” câu nói ấy cứ vang lên trong đầu Uyển Ngọc như một điệp khúc. Cô nhớ đôi mắt sáng quắc dữ tợn hiển hiện lên đôi mắt Vũ Hoàng ...
– Anh Vinh!
Uyển Ngọc mừng rỡ toan lao lại mừng Vinh. Song cô kịp đứng lại vì từ bên trong, Thu Cúc đã đi đến, cô mỉm cười thân mật ôm tay Vinh:
– Minh đi anh!
Chợt nhìn thấy Uyển Ngọc, Thu Cúc cười khẩy:
– Cô cũng có mặt ở đây à? Sắp trở lại thành tỷ phú rồi. Nhưng vì cô sấp trở lại thành tỉ phú, mà tôi có anh Vinh, cám ơn nghen ...
Uyển Ngọc cau mày:
– Có gì đâu phải cám ơn tôi.
– Có chứ! Vì anh Vinh đâu có thèm vì tiền của cô mà đã trở lại với tôi, ảnh và tôi sẽ cưới nhau.
Vinh nhăn mặt:
– Em nói nhiều quá Cúc à. Đi thôi?
Vinh lôi Thu Cúc đi, Uyển Ngọc bàng hoàng nhìn theo. Họ sẽ cưới nhau?
Còn chuyện hôm nào đó anh lo cho cô và rồi ...
Uyển Ngọc vừa giận vừa đau. Hôm đó là tự cô mà, cô thú nhận còn yêu anh, đó là cách “khuyến dụ” anh, anh tội gì không nhận khi cô muốn cho anh. Uyển Ngọc lủi thủi quay về. Họ đều như nhau, yêu và lợi dụng. Vũ Hoàng lập tức săn đón cô. Còn anh ...