Cô Dâu Tỷ Phú

Đôi tay mảnh mai của Uyển Ngọc lúc này lại như gọng kềm lôi hắn đi. Từng bị Uyển Ngọc đánh, hắn hiểu mình khó thoát, nhất là trong hoàn cảnh vợ và con đang bên cạnh. Hắn khẩn khoản:
– Xin cô đừng cho vợ tôi biết gì cả, cô ấy là một phụ nữ quê mùa lương thiện.
– Được rồi, tôi không truy cứu chuyện cũ. Nhưng anh phải thành thật nói cho tôi biết, kẻ chủ mưu bắt cóc tôi và chồng tôi.
Nhắc chuyện cũ hắn tức giận:
– Cô nói, tôi mới tức. Hắn đúng là một tên luật sư bán rẻ công lý. Hắn thuê chúng tôi làm, sau đó trả một ít tiền không đúng như hợp đồng đã cam kết, vì cô và anh kia đào thoát.
– Anh nói hắn, hắn là ai vậy?
– Luật sư Vũ Hoàng.
Đúng như suy nghĩ của Uyển Ngọc, cô buông tay hẳn ra, lòng đau đớn:
– Luật sư Vũ Hoàng thuê anh, vậy anh ta còn muốn anh làm gì nữa?
– Tôi không làm gì cả, chính hắn tự tay nhấn đầu cô xuống biển. Hắn không cố ý giết cô đâu, hắn cần cô bỏ chồng lấy hắn.
Uyển Ngọc cắn mạnh môi mình tưởng chừng bật cả máu, cô đã hiểu cũng như cô đã nghi oan cho Vinh.
Mạnh lo lắng:

– Cô Ngọc! Cô không báo công an bắt tôi?
– Không! Tôi muốn hiểu lòng dạ một con người mà thôi. Anh đi đi!
Mừng như bắt được vàng, Mạnh vội vàng bế con dẫn vợ đi. Còn lại một mình, Uyển Ngọc lặng lẽ đếm bước. Cô đã gây tổn thương cho Vinh quá nghiêm trọng. Lần trước, anh tha thứ cho cô, nhưng bây giờ thì chắc không bao giờ.
Lâu lắm, Uyển Ngọc không về thăm ông bà Thành, ghé quầy hàng trái cây, Uyển Ngọc mua mấy thứ trái cây rồi đón, xe đến nhà. Bà Thảnh đích thân ra mở cửa, kêu lên vui vẻ:
– Ngọc! Lâu quá con mới về thăm nhà.
– Mẹ vẫn khỏe hả mẹ. Ba nữa!
– Khỏe, tất cả đều khỏe. Thanh Hương đi học ở Singapore rồi. Thỉnh thoảng, con nên về nhà chơi.
– Dạ.
Tim Uyển Ngọc đập mạnh. Cô thấy xe của Vinh đậu một góc, như vậy là anh đang có mặt ở nhà. Cô cần nói với anh và xin lỗi anh, nếu anh ở vào hoàn cảnh của cô, anh cũng sẽ có nghi ngờ như cô. Nhưng vừa bước vào phòngkhách Uyển Ngọc dội lại, và Vinh đang ngồi với Thu Cúc. Anh lờ đi khi thấy cô, tiếp tục câu chuyện với Thu Cúc.
Thu Cúc mỉm cười:
– Uyển Ngọc? Cô muốn xem ảnh chúng tôi chụp chung không? Tuần lễ rồi chúng tôi đi Mũi Né, ảnh chụp đẹp lắm.
Vừa nói, Thu Cúc vừa đưa mấy tấm ảnh ra, những tấm ảnh chụp cô bá vai bá cổ Vinh, miệng cười toe.

– Đẹp phải không?
– Vâng, đẹp.
Uyển Ngọc miễn cưỡng xem xong trả lại, theo bà Thành đi vào trong:
– Mẹ? Con lên phòng cũ của con một chút được không?
– Được, con cứ lên đi. Phòng của con còn nguyên, mẹ chẳng thay đổi gì cả.
Uyển Ngọc bước chậm chạp lên lầu, cô đẩy nhẹ cánh cửa phòng bước vào.
Mọi thứ còn y nguyên như ngày nào cô có mặt ở đây. Ngày ấy tâm hồn cô vẹn nguyên trong sáng, bây giờ chất nặng những ưu tư đau khổ. Có lẽ sẽ không còn gì để níu kéo một cuộc hôn nhân tan vỡ, một cuộc tình đã kết thúc.
Dưới nhà vẳng lên tiếng cười của Thu Cúc Uyển Ngọc không nghe tiếng Vinh cười. Nhưng anh đã chọn sự trở lại với Thu Cúc khi cô đã gấy tổn thương cho anh quá sâu nặng.
– Ngọc ơi! Ăn cơm con nhé!
Bà Thành xuất hiện ở ngưỡng cửa:
– Dạo này trông con ốm đi nhiều. Con học dữ lắm hay sao vậy.
– Dạ. Cũng tại dạo này con không ăn được nhiều, lại hay chóng mặt.
– Vậy con đi bác sĩ chưa?
– Dạ chưa! Mẹ biết con sợ mùi dầu và cả kim chích nữa mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận