Cô Dâu Tỷ Phú

Uyển Ngọc ôm vai bà Thành, lòng cô ấm lại trong một tình thâm ...
Uyển Ngọc xuống nhà, tất cả ngồi vào bàn, ông Thành ân cần:
– Lại đây ngồi cạnh ba nè Ngọc.
Uyển Ngọc nhìn bà Thành. Bà Thành nói đỡ cho cô:
– Uyển Ngọc nói không ăn, muốn đi về.
– Lâu quá con mới đến, dù không đói cũng ngồi một lát. Lại đây!
Uyển Ngọc lưỡng lự, cô liếc nhìn Vinh, anh chẳng có thái độ nào, cứ ngồi án. Thu Cúc gắp thức ăn vào chén cho ông Thành và cả Vinh, xởi lởi:
– Ngồi đi Ngọc, cho bác vui, Uyển Ngọc miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế dành ình. Những thức ăn thật ngon nhưng sao một cảm giác như buồn nôn cứ trào ngược lên cổ cô, bắt cô phải đứng lên tay bụm miệng, chân chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Uyển Ngọc nôn toàn nước, nôn đến mệt phờ, nước mắt nước mũi choàm ngoàm. Bà Thành lo lắng:
– Con bệnh hay là mẹ đưa con đi bác sĩ?
Uyển Ngọc vốc nước rửa mặt:

– Một lát con tự đi cũng được. Mấy ngày nay con đã bị như vậy rồi.
– Vậy mà không chịu đi bác sĩ? Con đừng chủ quan, ở nhà cô một mình, ai sẽ lo cho con?
– Không sao đâu mẹ, con đỡ rồi. Chỉ cần một ly nước ngọt thật lạnh là con đỡ ngay.
– Vậy để mẹ đi lấy cho con.
Vinh lầm lì ăn bên ngoài, nhưng thực sự lòng anh rất lo. Cô bé có bao giờ tự lo ình được đâu. Đau không khi nào chịu đi bác sĩ hay uống thuốc, nôn đến như thế kia mà cứ bảo không sao, đúng là cứng đầu. Tuy lo nhưng anh vẫn im lặng phớt lờ đi, rồi gác đũa.
– Con no rồi. Ba ăn đi!
Thu Cúc kêu lên:
– Anh mới ăn mà no gì?
– Thôi.
Vinh đi luôn lên phòng đóng cửa lại. Anh nằm lên giường, gác tay lên trán, Uyển Ngọc bệnh gì thế, hay là ...
Một ý nghĩ đến, Vinh giật thót người bật dậy:
– Cô đã có thai, một túi thai hình thành ở tử cung, kích thước 45mm – GS 23mm.
Uyển Ngọc cứ ngồinhìn tờ xét nghiệm. Cô đọc không biết bao nhiêu lần những dòng chữ ấy, không biết mình nên vui hay buồn. Cô có thai, kết quả của một đêm mà cô ngỡ mình sống trong mơ ấy, không phải là mơ, mà là sự thật.
Nhưng bức tường ngăn cách giữa cô và anh không vì thế dễ dàng phá tan được.
Cơn chóng mặt và khó chịu lại ùa về, chưa bao giờ Uyển Ngọc thấy mình cần mẹ hay một vòng tay an ủi vỗ về đến thế. Chung quanh cô là một sự im lặng, nỗi cô đơn vây bọc lấy cô. Uyển Ngọc bật khóc.
Cảm giác khó chịu cứ tăng dần, Uyển Ngọc hoảng sợ cô tìm lấy điện thoại bấm số, cô khóc nửc nở:

– Mẹ! Mẹ đến với con được không? Con khó chịu quá, con ... không ... chịu ...
được.. Nói không tròn câu, Uyển Ngọc buông điện thoại gục xuống. Người nhận điện thoại không phải là bà Thành, mà là Vinh. Anh thảng thốt khi nghe tiếng Uyển Ngọc khóc, giọng nói đứt quảng và rồi hình như cô buông điện thoại.
Cầm điện thoại quên cả khóa máy Vinh phóng như bay ra cửa, anh leo lên xe nổ máy chạy đi. Dù anh thề với lòng anh không biết đến cô nữa, cô là kẻ xa lạ ngoài cuộc đời của anh.
Cửa rào đóng, bên trong cửa mở, Vinh phải trèo rào vào, anh đi nhanh vào:
– Ngọc.
Uyển Ngọc nằm thiêm thiếp trên chiếc ghế dài, cô cố mở mắt ra:
– Mẹ!
Vinh bước tới, anh nhăn mũi vì dưới nền gạch là một đống nước nôn bầy nhầy, cô nằm úp mặt xuống, tay buông thõng.
– Mẹ đến rồi ? Lấy giùm con chai dầu, con chống mặt quá.
Vinh lặng lẽ kéo cô nằm ngay lại, anh lấy khăn lau miệng lau mặt cho cô:
– Đau sao không đi bác sĩ?
Uyển Ngọc sững người ra. Hóa ra là Vinh chứ không phải bà Thành. Cô cố chuồi người ra để ngồi dậy. Vinh đẩy cô nằm xuống:

– Nằm im đi! Để cho bệnh đến mấy ngày như vầy sao? Đã uống thuốc gì rồi?
Uyển Ngọc mím môi không nói, mắt cô nhắm lại. Vinh bực dọc:
– Lại cứng đầu!
Đôi mắt anh chợt lướt trên bàn, có cả thuốc và toa thuốc của bác sĩ và ... Vinh đưa tay cầm lấy, Uyển Ngọc vội chụp lại:
– Không được xem, anh đi về đi!
– Muốn chết một mình lắm hay sao? Mẹ đi vắng không có ở nhà, tôi là người nghe điện thoại lúc nãy.
– Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng tôi không sao đâu.
Vinh gắt:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận