Không thể không đưa tiền cho tên Đản. Sực nhớ, anh ta bật dậy nhặt cái ví của Thu Cúc mở ra, hy vọng có tiền, nhưng chỉ có vài trăm ngàn. Vài trăm ngàn thì có cứu nguy được đâu. Dạo này cay cú cả Uyển Ngọc và Thu Cúc, anh ta lao vào cờ bạc, cá độ bóng đá, và cứ như con bạc khát nước ấy, nợ chồng nợ và thua vẫn thua.
Bây giờ cả đến Thanh Hương cũng không có bên cạnh cho anh ta cầu cạnh nhờ vả. Anh ta đã buông con tép để bắt con tôm, bây giờ đến cả con tép cũng không có. Vũ Hoàng tưởng mình như điên lên được.
Uyển Ngọc ...
Vũ Hoàng đón Uyển Ngọc trước cổng trường, mặt anh ta thiểu não. Còn Uyển Ngọc trong thấy mặt Vũ Hoàng đã bắt đầu nổi giận:
– Anh còn dám đi tìm tôi?
– Anh biết anh có lỗi với em, nhưng tất cả tại anh ... quá yêu em.
Uyển Ngọc giận dữ. Anh ta nói yêu cô mà không biết ngượng miệng! Mắt Uyển Ngọc quắc lên, cô châm biếm:
– Anh yêu tôi hay yêu tài sản của tôi, khi biết tôi hiến hết tiễn, anh quay mặt đi một trăm tám mươi độ?
– Em hiểu lầm anh sâu nặng quá, anh luôn vì em. Tuyệt vọng vì không có em, anh đã sa đà, bây giờ anh đang mang nợ. Em hãy nghĩ tình anh từng giúp em mà giúp anh đi.
Không ngờ Vũ Hoàng trơ trẽn dầy mặt đến như vậy. Uyển Ngọc không còn biết dùng từ nào để nói với anh ta, cô cứ đứng nhìn Vũ Hoàng:
– Anh cần bao nhiêu?
– Anh cần ... mười triệu. Nếu không, tám triệu cũng được.
– Để đưa cho anh Đản đúng không?
Vũ Hoàng giật bắn người lập bập:
– Đản nào?
– Đản trong nhóm anh Mạnh mà anh thuê bắt cóc tống tiền đó.
Vũ Hoàng giật mình lần nữa như thấy ma, lắp bắp:
– Em ... em biết.
– Tôi còn biết anh đã nhấn đầu tôi xuống biển. Vũ Hoàng! Anh xem trọng tiền đến mất cả lương tâm vậy sao?
Vũ Hoàng ấp úng:
– Anh đâu có giết em, anh muốn em hiểu lầm Vinh và bỏ hắn.
– Thủ đoạn của anh thật tàn nhẫn. Tôi đã tin anh, nhưng có điều là tôi không thể nào yêu anh. Lý trí tôi bảo tôi, anh không phải là người tốt.
Nước mắt Uyển Ngọc rơi ra:
– Tại sao anh lại là con người xấu xa như vậy hả.
– Uyển Ngọc ... anh xin lỗi.
– Lời xin lỗi của anh chẳng cứu vãn gì cả. Nhưng may là anh Vinh đã hiểu và tha thứ cho tôi. Anh hãy đi đi và đừng bao giờ cho tôi nhìn thấy anh, tôi ghê sợ anh:
Xe Vinh đến, Uyển Ngọc leo lên xe Vinh đi, anh nắm tay cô:
– Với con người này, chẳn cần nói gì cả. Nhưng anh ta tìm em làm gì vậy?
– Anh ấy hỏi tiền để đưa cho anh Đản.
Vinh sững sờ:
– Rồi em có đưa không?
– Không! Em không báo công an là em quá tốt rồi. Hãy để lương tâm anh ta trừng phạt anh ta.
Vinh mỉm cười nắm bàn tay Uyển Ngọc đưa lên môi hôn:
– Hình phạt của lương tâm là thứ đáng sợ nhất.
Xe về đến nhà, Vinh thắng gắp xe lại vì bà Trâm chắn ngang đầu xe anh, cả Vinh và Uyển Ngọc suýt chút đập đầu vào thành xe. Vinh hoảng hồn quay sang:
– Em có sao không Ngọc?
– Em không sao. Còn anh?
– Ngực anh đập vào vô-lăng hơi đau. Để anh xem dì Trâm muốn gì?
Vinh chưa kịp mở của xe, bà Trâm đã hét lên:
– Vinh, mau ra đây! Ba ngày nay Thu Cúc đi mất, tất cả tại mày mà ra. Con gái tao có chuyện gì, tao giết mày.
Vinh vừa bước xuống, bà đã chộp ngực áo anh bù lu bù loa:
– Xưa nay nó có bao giờ bỏ nhà đi ba bốn ngày mà không điện thoại về đâu.
Không hề mang quần áo đi, vậy mày nói nó đi đâu? Đi tự tử đó!
Vinh cố gỡ tay bà ra:
– Dì ơi! Con xin dì bình tĩnh. Thực sự cả tuần nay rồi con không gặp Thu Cúc. Dì đã điện thoại cho Thu Cúc chưa?
– Điện thoại khóa máy.