Và rồi sang ngày hôm sau Cố Quý Dực cũng đã đến tận cửa nhà họ Đàm để đón cô, trước khi hai người cùng nhau đi đến khu suối nước nóng thì anh còn được mẹ vợ cho ăn sáng cùng cả nhà nữa mà.
Với một người suốt ngày chỉ biết công việc như Cố Quý Dực, thì một bữa sáng nhẹ nhàng như vậy cũng đủ làm cho anh thấy thoải mái rồi.
Trên đường đến khu suối nước nóng Tuyền Thủy, anh đã nói:
- Cuối tháng này hôn lễ vẫn được tổ chức.
Đàm Châu nghe qua cũng không ngạc nhiên lắm, suy cho cùng thì con người của Vi Yến Uyển cũng không để bản thân chịu thiệt, mặt khác thì cả Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang đều rất mong ngóng cháu nội, nên chắc hai người họ cũng sẽ không nghĩ quá nhiều đâu.
- Cuối cùng thì Vi Yến Uyển vẫn là người thông minh, tuy rằng không chắc đứa bé có thật sự là của Cố Sơ Dụ hay không, nhưng em nghĩ vào ngày hôn lễ em không nên tham dự.
- Tại sao lại không, hơn nữa em còn phải tham dự với tư cách là thím út của hai người họ. Tiểu Châu, cho dù em muốn tránh rắc rối thì Vi Yến Uyển cũng không bỏ qua cho em đâu.
Đàm Châu biết chứ, cô biết rằng bây giờ cô đã vạch trần sự thật về Vi Yến Uyển, cô ta lại là một kẻ không bao giờ chịu thua thiệt. Cho nên là... Nếu đứa bé kia thật sự là con cháu Cố gia thì thôi, chứ nếu nó cũng chỉ là một dã chủng của tên đàn ông khác thì chắc chắn cô sẽ bị Vi Yến Uyển gài bẫy đổ oan.
Để nghĩ xem... Bây giờ cô nên làm gì đây nhỉ?
Chiếc xe của họ chạy được một lúc thì cũng đã ra đến ngoại ô Thành Đô, nhìn xung quanh một chút thì tâm tình của Đàm Châu cũng đã thoải mái hơn rồi, thôi cứ kệ đi, dù rằng bây giờ cô muốn nghĩ nhiều cũng không đoán được âm mưu của cô ta là gì.
Nếu như Vi Yến Uyển thích đụng thì cô cũng không ngại chạm.
[...]
Trước mắt hiện lên dòng chữ "Khu nước nóng Tuyền Thủy", vậy là họ cũng đã đến nơi rồi.
Nhưng lần này đi không chỉ có một mình coi và Cố Quý Dực, còn có cả Bùi Viết Cẩn, Trần Chí Hâm và Giang Kim Thành đã đến từ sớm. Nhìn qua một chút còn thấy cả Phí Tịnh Liên nữa kìa.
Cái vẻ mặt của cô ta khi nhìn thấy Cố Quý Dực xuống xe thì đã cười đến mức không khép miệng, nhưng sau khi nhìn thấy anh mở cửa cho cô thì sắc mặt của Phí Tịnh Liên cũng thay đổi. Nhưng vì mọi người đến đều là khách, nên cô ta cũng rất niềm nở đi đến chỗ của anh, nói:
- Chờ cả buổi, cuối cùng anh và Tiểu Châu cũng đến rồi.
Cố Quý Dực không đáp, Đàm Châu cũng chỉ mỉm cười nhẹ một cái. Cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt nên Trần Chí Hâm mới lên tiếng:
- Được rồi, chúng ta là những vị khách đầu tiên của khu suối nước nóng này, hôm nay phải chơi đến đêm nhé mọi người!
Sau khi "trò chuyện" xong thì cô cũng đã được đưa đến phòng nghỉ lại, hiển nhiên Cố Quý Dực đã chủ động ở cùng phòng với vợ tương lai. Phí Tịnh Liên dù rằng rất muốn phản đối nhưng vẫn chọn im lặng, khi đó Đàm Châu đã thấy chuyện này có vấn đề rồi.
Quả nhiên buổi chiều đó Phí Tịnh Liên đã chủ động đưa mọi người đến một khu nước nóng riêng biệt, còn cho người chuẩn bị một ít trái cây và rượu nữa chứ, cô ta nhẹ nhàng nói:
- Cũng lâu rồi chúng ta không uống rượu tâm sự, vừa hay hôm nay cũng rất đông đủ, hay chúng ta chơi một chút, nhâm nhi một chút rồi về phòng nhé?
Cố Quý Dực muốn từ chối nhưng Đàm Châu lại gật đầu, có vẻ như cô đã đoán được thủ đoạn của Phí Tịnh Liên là gì rồi, nhưng dù sao cũng phải chờ cô ta diễn cho tròn vai chứ. Hừm... Để xem giữa Phí Tịnh Liên và Vi Yến Uyển thì ai thông minh hơn.
Chứ Đàm Châu thấy kèo này Vi Yến Uyển thắng chắc rồi.
Cả một buổi chiều hôm đó cả nhóm đều ăn uống rất vui vẻ, đương nhiên cũng có vài phần khiến người ta thấy không vui, nhất là lúc Phí Tịnh Liên cố ý uống thật nhiều, thật say, rồi lại nhìn Cố Quý Dực, nói:
- Chúc mừng anh nhé Quý Dực, cuối cùng anh cũng sắp kết hôn rồi.
Mặc dù đó chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng nếu để người khác nhìn vào thì sẽ nghĩ Phí Tịnh Liên rất yêu Cố Quý Dực, còn Đàm Châu chỉ là kẻ chen chân vào thôi.
Nhưng Cố Quý Dực không có ý cùng cô ta chúc mừng, anh lại nhìn sang Đàm Châu, nói:
- Em mệt chưa? Anh đưa em về phòng trước nhé?
Đàm Châu cũng chỉ mỉm cười, sau đó nói:
- Anh cứ ở lại đây với moi người đi, em tự về phòng là được rồi.
Cố Quý Dực cũng chỉ gật đầu rồi để Đàm Châu đi trước, ngay lúc đó thì Trần Chí Hâm và Giang Kim Thành cũng đã lăn ra ngủ vì say, riêng Bùi Viết Cẩn chỉ nhìn anh, sau đó lại nhìn sang Phí Tịnh Liên đang loạng choạng say xỉn mà chỉ biết lắc đầu.
Đột nhiên lúc này Phí Tịnh Liên lại bước đến, ngồi bên Cố Quý Dực, ấm ức mà rơi lệ rất đau thương, nói:
- Cố Quý Dực... Tại sao em yêu anh nhiều năm như vậy mà anh vẫn không nhìn về phía em? Em có gì thua Vương Tịnh Văn chứ?
- Người như cô cũng xứng để so sánh với Tịnh Văn sao?
Phí Tịnh Liên cười cợt nhả, sau đó cô ta còn bám lấy tay anh, muốn hôn môi anh, nhưng bị Cố Quý Dực đá văng ra. Phải! Chính là hành động dùng chân đá cô ta ra xa, sau đó liền đứng dậy, phủi phủi tay, nói:
- Phí Tịnh Liên, tôi nói cho cô biết, dù rằng có Tiểu Châu hay không, thì cả đời Cố Quý Dực cũng sẽ không thích cô. Những gì cô đã làm với Tịnh Văn thì cô nhớ đi! Đừng để tôi phải nói thẳng.
Sau đó Cố Quý Dực cũng chỉ nói qua loa mấy câu cùng Bùi Viết Cẩn rồi rời đi.
Lúc này Bùi Viết Cẩn chỉ nhìn bộ dạng thân tàn ma dại của Phí Tịnh Liên mà bật cười, nói:
- Phí Tịnh Liên, cô nghĩ Đàm Châu có sức hút đến đâu mà chen được vào tim của Cố Quý Dực. Nhưng cho dù có là cô ấy chen chân, thì cũng là được Cố Quý Dực cho phép. Còn cô? Mơ đi.
#Yu~