Còn Cố Quý Dực sau khi rời khỏi nơi không vui vẻ kia cũng đã về thẳng phòng, nhưng trước khi vào thì anh lại cố ý nới lỏng áo khoác ra, ánh mắt có hơi híp lại, sau đó mới loạng choạng đẩy cửa đi vào.
Đàm Châu vừa thay quần áo xong còn định sẽ đi ngủ ngay, nhưng khi cô thấy anh gương mặt hơi đỏ, dáng đi loạng choạng thì cũng đưa tay đỡ anh ngồi xuống giường.
Cơ mà cô không ngờ rằng sau đó Cố Quý Dực lại choàng tay giữ chặt lấy eo của cô, còn hôn lên môi của cô, mùi rượu nồng nặc cùng với gương mặt đỏ ửng kia làm cho Đàm Châu tưởng rằng anh đã say rồi, vốn dĩ cô còn định giúp anh nhưng sau đó Cố Quý Dực lại phà hơi nóng vào tai cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ ơi, anh nóng...
Vốn dĩ bình thường hai người cũng ít tiếp xúc thân mật kiểu như thế này, cho nên khi âm thanh của anh sát gần một bên cũng làm cho cô ngượng ngùng đỏ hết cả mặt. Cuối cùng sau đó cô lại lắp ba lắp bắp nói:
- Cái... Cái đó... Anh đi tắm đi... Anh... Anh... Anh đừng có ôm chặt như vậy...
Mặc dù Cố Quý Dực chỉ là đang diễn một chút thôi, nên khi thấy biểu hiện luống ca luống cuống của cô là anh đã muốn cười rồi, nhưng nội tâm bảo rằng anh phải nhịn xuống, sau đó thì anh lại hôn nhẹ lên chiếc cổ xinh đẹp của cô, nói:
- Anh nghĩ chỉ có em giúp được thôi, bà xã.
Một tiếng "Bà xã" lại làm cho cô đỏ mặt đến mức sắp nổ tung rồi, nhưng bây giờ tình hình rất chi là tình hình, cô cứ bị anh gắt gao ôm chặt, đến cử động cũng không dám cử động, vì mỗi khi chạm vào da thịt của anh là cô thấy rất nóng.
Khoan đã, dừng một chút... Dừng khoảng chừng hai giây đi, cái biểu hiện này của Cố Quý Dực là sao vậy? Ý là... Bình thường anh là người ngàn ly không say cơ mà? Tại sao hôm nay lại say được chứ?
Nghĩ đến đây Đàm Châu liền dùng tay ôm lấy mặt của anh, nhíu mày nói:
- Cố Quý Dực, anh bị người ta đánh thuốc à? Bình thường anh đâu có dễ say như vậy? Hai ngày trước anh còn uống với anh hai cả mấy chai rượu cơ mà?
Cố Quý Dực bị cô bắt bài, trong lòng có chút hoảng hốt rồi, nhưng anh vẫn cố gắng diễn cho tròn vai, cọ cọ đầu vào cổ của cô, hôn nhẹ lên cổ của cô, không chỉ hôn mà còn cắn nhẹ một cái, nói:
- Tiểu Châu, anh nóng...
Đàm Châu bây giờ có thể xác định Cố Quý Dực bị thuốc xuân dược rồi, không nhịn được mà mắng Phí Tịnh Liên tâm cơ. Hóa ra mục đích của cô ta chính là đánh thuốc Cố Quý Dực, sau đó cùng anh lên giường với nhau?
Thủ đoạn hèn hạ này so với Vi Yến Uyển quả nhiên vẫn còn non lắm, đặc biệt hơn chính là người này là Cố Quý Dực chứ không phải Cố Sơ Dụ, làm sao mà có chuyện dễ dàng lên giường với anh chứ? Nếu mà Cố Quý Dực dễ bị dụ dỗ như thế thì Cố gia đã sớm con đàn cháu đống rồi.
Trong khi Đàm Châu vẫn còn đang bận ở trong suy nghĩ của mình thì Cố Quý Dực đã đem cô đè xuống giường, nhỏ giọng nói:
- Anh hôn em nhé?
Đàm Châu bật cười, dù rằng bản thân anh đã ra đến nông nỗi này rồi mà bây giờ vẫn hỏi ý kiến của cô. Ban đầu Đàm Châu chỉ nghĩ rằng mối quan hệ của cô và Cố gia đơn thuần là xung hỉ thôi, nhưng mà nghĩ ngợi một chút... Hừm, trao thân cho một người đàn ông như Cố Quý Dực cũng không tồi lắm, ít nhất thì nhìn anh ngon miệng như vậy mà.
Cuối cùng Đàm Châu cũng quyết định rồi, cô choàng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó nói:
- Cố Quý Dực, đừng để em thất vọng.
Trải qua sau đó là hai con gà mờ chưa biết gì về chuyện chăn gối lại rong ruổi rượt đuổi nhau ở trên giường, vì đều là lần đầu nên Cố Quý Dực cũng cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, mỗi lần Đàm Châu kêu đau là anh liền dừng lại.
Mãi cho đến khi Đàm Châu đã quen thuộc với tốc độ của mình thì anh mới nhỏ giọng nói vào tai cô:
- Bà xã, anh không nhịn được.
- Khoan... Khoan... Khoan... Chờ chút... Vẫn không được...
- Được mà.
- Không... Không được...
- Được mà.
Vừa dứt lời thì Cố Quý Dực cũng đã đặt hạ bộ ở trước nơi tư mật, nhẹ nhàng đẩy vào, nhưng thật sự thì nó vẫn chưa được, Đàm Châu liền kêu đau một tiếng, nghe thấy tiếng cô kêu đau là anh cũng dừng lại. Nhưng thứ làm cho anh đau lòng hơn chính là giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cô, Cố Quý Dực đau lòng liền muốn dừng việc này lại, cơ mà Đàm Châu có hơi bĩu môi, nói:
- Cố Quý Dực... Hôn em đi.
Không biết là anh đã bị chạm dây thần kinh nào, nhưng anh cũng răm rắp nghe lời của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi nhỏ của cô. Nụ hôn vừa có chút nhẹ nhàng, có chút lưu luyến, cũng có chút mê đắm, sau khi nụ hôn kết thúc thì Đàm Châu cũng nhìn anh, nói:
- Cố Quý Dực, anh không chạy thoát được hai chữ "trách nhiệm" đâu.
Cố Quý Dực có hơi phì cười, sau đó anh lại hôn nhẹ một cái trán của cô, nói:
- Sẽ không chạy, anh còn muốn chịu trách nhiệm với em cả đời nữa kìa.
- Vậy thì... Nhanh một chút, nhanh chịu trách nhiệm với em đi!. Truyện Hệ Thống
Yu~