Nghe anh nói một cách bình thản như thế liền khiến cho Đàm Châu sốc đến mức không nói nên lời, cô mở to hai mắt nhìn anh, rồi lại nói:
- Anh nói gì vậy? Cái gì mà Cục Dân Chính?
- Em nói xem, chúng ta đến Cục Dân Chính làm gì?
Đàm Châu còn chưa ngạc nhiên xong thì Cố Quý Dực lại tham lam hôn cô thêm một chút, vợ của anh làm sao mà lại đáng yêu như vậy chứ? Nhìn cái gương mặt ngơ ngác đó đi, đúng là đáng yêu chết đi được mà!
Chết rồi, anh thật sự là nghiện cô đến mức không dứt ra được rồi, cứ cái kiểu như vậy thì sau này anh đi công tác phải làm sao đây? Chẳng phải anh sẽ nhớ cô chết mất sao?
Hôn nhau thêm một lúc thì Đàm Châu cũng đã đẩy được anh ra, lại nhìn anh, nói:
- Nhưng em còn chưa lấy hộ khẩu ở nhà. Mẹ cũng chưa biết em sẽ…
- Mẹ đã đồng ý rồi, lần trước gặp nhau anh đã mượn hộ khẩu rồi, chỉ chờ đến ngày đến Cục Dân Chính thôi.
Nói xong Cố Quý Dực còn lấy từ trong tủ ra hộ khẩu của Đàm Châu, anh đặt vào tay cô, rồi lại nói:
- Mẹ nói rằng chỉ khi nào em thật sự mở lòng thì anh mới được đến Cục Dân Chính. Hiện tại anh không biết em đã mở lòng hay chưa, nhưng anh nghĩ đêm hôm qua rất tuyệt… Đúng không?
Đàm Châu bây giờ vừa sốc vừa ngại, gương mặt nhỏ của cô có hơi đỏ lên một chút. Cô ngại là vì Cố Quý Dực đã nhắc đến chuyện xấu hổ đêm qua, nhưng cô sốc là vì mẹ cô lại bán rẻ con gái như vậy? Chỉ vừa mới gặp Cố Quý Dực có một lần đã tin tưởng đem hộ khẩu đưa cho anh rồi? Mẹ đây là đang gấp gáp gả cô đi chứ gì?
Còn chưa để Đàm Châu hờn dỗi xong là Cố Quý Dực đã quỳ xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn rất tinh xảo, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên bàn tay cô, nhỏ giọng nói:
- Vốn dĩ anh định sẽ tổ chức một buổi cầu hôn thật lớn. Nhưng bây giờ anh thật sự không chờ được nữa rồi…
Dừng một chút, Cố Quý Dực lại nhìn cô rồi mỉm cười, nói:
- Đàm Châu, em có đồng ý gả cho anh không?
- Cố Quý Dực…
Gọi tên anh một tiếng, gương mặt của Đàm Châu cũng vì anh mà cười đến rạng rỡ, cũng may là anh đã không chọn cách cầu hôn cô ở nơi đông người. Cũng may là anh vẫn yêu chiều cô dù tính cô rất ngang bướng… Hơn hết là, cũng may là anh… Là Cố Quý Dực…
- Châu, anh yêu em, từ lần đầu tiên gặp em anh đã yêu em rồi. Sau này anh càng phát hiện… Anh yêu em nhiều hơn anh nghĩ.
Dù bình thường anh không phải là tuýp người lãng mạn, nhưng Đàm Châu lại chính là kiểu không thích những kẻ ba hoa hay nói những lời ngọt ngào. Thứ cô thích nhất chính là sự chân thành này… Cô nhẹ nhàng nói:
- Anh không đeo cho em là em sẽ đổi ý đấy, không gả cho anh nữa, không xung hỉ cho Cố gia nữa!
Cố Quý Dực chỉ mỉm cười, sau đó là nhanh chóng đeo nhẫn cầu hôn vào tay cô, còn trực tiếp ôm lấy cô, hôn một cái lên môi cô, nói:
- Em đừng mơ! Hiện tại và tương lai em chỉ có thể là vợ của anh.
Đàm Châu bị anh chọc cho cười, cô nhìn anh rồi lại cười rất vui vẻ, Cố Quý Dực cũng vì nụ cười xinh đẹp này mà đổ gục trước cô, bây giờ… Chính anh lại vì nụ cười này mà muốn ở bên cô.
Vòng tay ôm chặt lấy Đàm Châu, Cố Quý Dực lại nói:
- Anh yêu em, Châu!
- Cố Quý Dực, hôn em đi…
Chuyện này thì không cần cô nhắc, anh vẫn sẽ hôn cô thôi.
Nếu nói đêm qua là sự chiếm hữu, sáng nay là sự dịu dàng, thì nụ hôn này chính là đánh dấu chủ quyền của cả hai người! Sự dây dưa không dứt lại thêm chút nồng nhiệt càng làm cho nụ hôn này nóng bỏng hơn.
Đến một lúc thì Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng buông nhau ra, nhưng cô vẫn ôm cổ của anh, lại hôn lên môi anh một cái *chốc*, sau khi hôn một cái thì cô lại thêm một cái lên trán của anh, lên má trái, má phải, lên mũi, lên cằm, cuối cùng vẫn là hôn nhẹ lên môi anh, rồi nói:
- Cố Quý Dực, anh là của em, gương mặt là của em, cơ thể anh là của em… Cả trái tim anh cũng là của em!
- Đều là của em hết.
Khi này Cố Quý Dực và Đàm Châu còn nhìn nhau cười rất hạnh phúc, vì vốn dĩ cả hai đều không nghĩ mình sẽ nói ra những lời sến sẩm như thế này. Cơ mà không biết là do không khí hiện tại quá lãng mạn rồi thoi thúc họ phải nói, hay chỉ đơn thuần là họ muốn nói với nhau như thế nữa.
Cố Quý Dực nhìn cô, nhưng gương mặt cô có hơi đỏ lên một chút, đột nhiên Đàm Châu lại hôn lên môi anh một cái, lí nhí nói:
- Em yêu anh.
Cố Quý Dực đã nghe, nhưng anh vẫn giả vờ không nghe thấy, anh liền hỏi lại cô.
- Em vừa nói gì cơ? Anh không nghe rõ!
- Em không nói lại đâu.
- Bà xã, em phải nói chứ?
Cơ mà miệng của Đàm Châu cũng cứng lắm, cô đã nói sẽ không nói lại là không nói lại. Nhưng cho dù miệng cô có cứng tới đâu thì Cố Quý Dực vẫn bắt cô phải cho bằng được, khi này anh đang chọc vào hai bên eo của cô, làm cho cô phải cười đến chảy nước mắt.
Cuối cùng Đàm Châu đã phải bám dính lấy người anh, ôm lấy gương mặt của anh, hôn một cái, nói:
- Em yêu anh, yêu anh, yêu anh. Em yêu anh, Cố Quý Dực! Được chưa? Đừng có làm em nhột nữa.
Cố Quý Dực rất hài lòng, anh liền ôm lấy cô rồi quay mấy vòng, khiến cho Đàm Châu vừa sợ vừa cười, càng như thế thì cô lại càng ôm chặt lấy anh hơn. Cuối cùng, Cố Quý Dực lại nâng cô lên, hôn lên môi cô một cái, nói:
- Anh yêu em, Đàm Châu.
#Yu~