Đàm Châu nhìn xuống đôi giày cao gót của mình, thấy có chút nguy hiểm nên cô đã cởi nó ra, vừa đúng lúc này Cố Quý Dực cũng đẩy cửa đi vào, mới nhìn thấy cô thôi đã không chờ được mà lao đến ôm lấy cô, điên cuồng hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, còn muốn cắn cô nữa chứ.
Ơ… Lạ quá nhỉ? Rõ ràng là cô lấy chồng mà? Cô đâu có lấy một con gấu Koala đâu ta? Sao anh còn bám dính hơn cả keo 502 nữa vậy nè?
- Cố Quý Dực, anh là con gấu Koala sao?
- Không! Anh là chồng em.
Nói xong Cố Quý Dực cũng hôn lên môi cô, dường như anh thực sự bị cô bỏ thuốc gì đó rồi, anh bây giờ nghiện cô còn hơn chơi đồ nữa… Nói sao nhỉ? Anh cực kỳ thích ôm cô, nhất mà hít lấy mùi hương của cô, vợ anh vừa xinh đẹp vừa thơm, cơ thể lại mềm mềm, anh rất thích cảm giác này.
- Cố Quý Dực, em hỏi anh một chuyện được không?
- Vợ hỏi đi.
Anh vừa trả lời vừa cọ cọ vào cổ của cô, cái dáng vẻ không đứng đắn này mà để anh làm cha dạy con thì con cô chẳng phải cũng sẽ mặt dày vô sỉ như vậy sao? Không được, cô chắc chắn không để Cố Quý Dực dạy hư con mình!
- Anh nghiêm túc một chút!
- Vợ à, anh cực kỳ nghiêm túc mà, nghiêm túc dính lấy em.
Từ lần đầu tiên là Đàm Châu đã thấy Cố Quý Dực có khiếu rồi, anh đích thực là có khiếu thả thính người khác. Mà thính anh thả đâu phải số lượng ít hay thính bình thường, đều là những hũ thích chất lượng, lại biết cách làm người ta thích thú nữa chứ, ai nói Cố Quý Dực không có nghề hay trực nam là sai lầm!
- Cố Quý Dực, em mang thai rồi!
Vốn dĩ anh vẫn còn đang cà lơ phất phơ làm nũng với vợ, nhưng nghe cô nói dứt lời là anh cũng ngồi thẳng dậy, còn đưa mắt không dám tin nhìn cô, sau đó lại giữ tay cô, nói:
- Em vừa nói gì vậy?
- Em nói… Em có thai rồi, đứa bé chỉ mới được mười ngày.
- Sao em biết?
- Hôm nay chị Tịnh Văn đi khám thai, sẵn tiện chị ấy cũng bảo em kiểm tra… Kết quả trả về… Em mang thai rồi. Bây giờ phải làm sao?
Cố Quý Dực nhìn cô một lúc, sau đó anh lại rơi vào trầm tư, nhưng Đàm Châu tưởng rằng anh không thích đứa bé này nên đang tìm lời để cô bỏ nó.
Nhưng thực chất thứ khiến cho Cố Quý Dực suy nghĩ là chuyện đêm nay, vốn dĩ anh đã lên sẵn kế hoạch đưa vợ đi đổi gió, đến một bờ biển rồi cùng vợ cắm trại qua đêm, mà trời trăng thanh gió mát thì chuyện gì đến cũng phải đến.
Ấy thế mà bây giờ vợ anh lại báo cô có thai rồi… Vậy chuyến cắm trại đêm nay của anh phải làm sao? Đổi gió phải làm sao đây? Mà điều quan trọng nhất là… Chuyện đêm nay phải làm sao đây?
Thấy anh im lặng không nói, Đàm Châu lại có chút nặng lòng, hóa ra chuyện cô mang thai lại khiến cho Cố Quý Dực nghĩ nhiều như vậy à? Khi này cô định sẽ đứng dậy rời đi, nhưng cô chỉ mới đứng dậy thôi là anh đã gấp gáp đặt cô ngồi xuống, tháo luôn giày của mình mang vào chân cô, còn thấp giọng trách móc.
- Sao lại không đi dép vào, sàn nhà lạnh như vậy em sẽ cảm đấy.
- Cố Quý Dực… Anh không thích đứa bé sao?
- Nói linh tinh gì đấy? Ai nói anh không thích đứa bé?
- Nhưng anh…
Cố Sơ Dụ nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, lại xoa xoa tay cô, nói:
- Anh không phải không thích đứa bé, tại anh định tối nay sẽ đưa em đi cắm trại, nhưng bây giờ có vẻ như không được rồi… Dự định tối nay… Coi như phá sản…
Đàm Châu nghe xong liền bật cười thành tiếng, sao cô có thể quên mất nhỉ? Cố Quý Dực đâu phải loại người sẽ chú ý đến chuyện có con hay không, hơn nữa anh còn là người mong con còn hơn cô nữa mà… Chung quy là do cô nghĩ nhiều thôi, chứ thứ mà khiến cho Cố Quý Dực suy nghĩ có thể là chuyện “đó”.
- Cố Quý Dực, anh đúng là ấu trĩ.
Anh chỉ mỉm cười, mặc dù có hơi sốc thật đó, nhưng anh cũng rất hài lòng, quả nhiên anh vẫn là bảo đao chưa cùn, chỉ mới ở bên cạnh vợ chưa đến nửa năm mà vừa có vợ vừa có con. Nghĩ lại… Tăng sư lúc đó nói cũng đúng nhỉ?
- Phải rồi, nếu em đã mang thai thì chúng ta đẩy hôn lễ nhanh hơn một chút nhé?
- Không cần đâu, dù sao cũng chẳng xê xích bao nhiêu ngày mà. Anh cứ theo kế hoạch mà làm.
Cố Quý Dực cũng gật đầu, tay của anh có hơi chần chừ muốn chạm vào bụng cô, cơ mà anh sợ tay anh thô ráp lại khiến cho bụng cô đau… Hay nói đúng hơn là đứa bé đau, nên vẫn chỉ loay hoay không biết nên làm gì.
Đàm Châu nhìn anh, sau đó lại nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình, nhỏ giọng nói:
- Dù bé con còn nhỏ, nhưng chắc nó nhận ra anh mà?
Cố Quý Dực đã chạm được vào bụng cô, dù bé con của họ còn nhỏ thật, nhưng anh thấy rất vui, tay anh còn có hơi run rẩy nhìn cô rồi cười nói:
- Vợ à, bé con… Nhỏ tới mức nào vậy?
Khi này Đàm Châu mới lấy tấm ảnh mà bác sĩ cho cô để anh xem, đưa tay chỉ vào một chấm đen nhỏ hơn cả hạt đậu, nói:
- Anh nhìn thấy không? Chấm đen nhỏ xíu này… Chính là con anh đó.
- Sao mà có chút éc vậy?
- Vẫn còn nhỏ mà, đợi vài tháng nữa là sẽ thấy rõ hình hài thôi.
- Vợ à… Bây giờ anh phải làm sao đây?
Đàm Châu ngơ ra, làm sao là làm sao? Bây giờ thì có cần làm gì đâu?
- Anh làm sao?
- Anh… Anh không rút tay lại được… Anh sợ làm em đau…
Cố Quý Dực vừa dứt lời là Đàm Châu đã cười lớn, chồng của cô ba mươi hai tuổi mới làm cha, có hơi bỡ ngỡ nên không sao!
Vẫn rất đáng yêu. Cô rất thích!
#Yu~