Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

“ Sao hả? Thích chứ!”

“ Không tồi.”

“ Gì mà không tồi chứ, nói lời thật lòng xem nào.”

“ Thích lắm.”

Rose hài lòng, anh cho ngựa chạy vút lên ngọn đồi dưới dãy núi Hindu Kush hùng vĩ, rải rác xung quanh là những ngôi nhà đá có cấu trúc hình hộp, bùn được trát kín khắp căn nhà tạo thành một bức tường cách nhiệt rất tốt. Ban ngày nhiệt độ ở nơi đây rất cao, ngược lại ban đêm nhiệt độ lại rất thấp, nhờ có những bức tường trát bùn mà nhiệt độ trong nhà luôn được giữ ở mức độ ổn định.

Bọn họ cho ngựa chạy dọc theo một con đường mòn ven núi, từ xa xa đã trông thấy một màu xanh đậm tuyệt đẹp, bao quanh bởi những vách đá vôi màu hồng cao chót vót, chúng tạo thành những hình thù khác nhau nằm san sát gần như hoàn toàn không có thực vật.

Khi bạch mã tiến lại gần Trần Dạ mới nhìn rõ hóa ra là “ những” hồ nước, thật ra chỉ có một cái hồ lớn nhưng nó được tạo thành từ quần thể sáu hồ nhỏ đổ vào, trái ngược với màu hồng bao quanh hồ là thảm thực vật xanh mướt hòa quyện cùng một màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp. Nước hồ trong vắt, từ trên cao cô có thể ngắm từng đàn cá bơi lượn.

Một vẻ đẹp tuyệt vời như thế lại có thể tồn tại ở một đất nước khắc nghiệt như thế này, Trần Dạ trong lòng không khỏi cảm thán.

“ Em có biết hồ này gọi là gì không?”

Trần Dạ lắc đầu, ánh mắt cô lấp lánh sự thích thú, dường như cảnh đẹp nơi đây đã phần nào thuyết phục được cô, cho cô cảm giác thân thiện hơn, không còn quá chán ghét như lúc ban đầu khi vừa đặt chân đến đây nữa.

“ Tên hồ theo tiếng Dari nghĩa là “ ngọc ngũ sắc của Amir”, em thấy không nước hồ rất xanh một màu xanh đậm như mực vậy.”

“ Đúng vậy, nhưng tại sao tên hồ lại là của Amir?”

“ Amir nghĩa là chim hồng tước tức chỉ những tiểu vương của các quốc gia Ả Rập Hồi giáo! Em nhìn kìa có thấy những ngọn đá vôi màu hồng kia không, trông chúng giống với hình dáng của các vị vua đó.”

“ Mmmm hóa ra là thế! Thảo nào tôi thấy chúng đẹp như vậy.”

Rose liếc cô, môi cong lên một vòng cung nhỏ.

“ Ngày xưa tôi hay theo cha đến nơi này tẩy trần thân thể trước những ngày lễ, nước nơi này rất mát, em có muốn thử một chút không.”

Trần Dạ tròn xoe mắt nhìn anh, thật lòng cô vừa nhìn thấy nước trong hồ là đã muốn nhào đến ngâm mình rồi, đã vài hôm cô bị nhốt trên nông trường không được tắm rửa, khắp người đã bắt đầu bốc mùi khó ngửi rồi. Chỉ có điều nơi này vắng vẻ, không có nơi có thể che thân thể, đã vậy chỉ có một mình cô với anh ta, sao cô dám tắm trước tầm mắt “ sói” chứ!

“ Sao …hửm…!”

“ Tôi … thật ra …thì…”

“ Em rất muốn tắm hả?”

“ Cũng không phải là rất muốn, vốn dĩ tôi không biết bơi, nước ở đây lại sâu như vậy, tôi e là sẽ gặp nguy hiểm mất.”

“ Không sao! Phía bên kia mỏm đá có một vùng rất cạn nước ở đó cũng sạch, tôi sẽ đưa em tới đó tắm.”

“ Nhưng …tôi không có đem theo tư trang.”

Cô thấy ánh mắt anh nhìn mình đầy ý cười, Rose có một vẻ đẹp lai, anh sở hữu cho mình một hàm râu quai nón đầy nam tính cùng đôi mắt sâu hút hồn, giờ phút này khi bỗng nhiên chạm vào ánh nhìn ấy cô cảm thấy toàn thân bất giác nóng rực, thật ngượng ngập.

Anh với tay bên hông ngựa, lấy ra một bọc vải, dùng tay vỗ vài cái trên bọc.

“ Yên tâm, tôi đã chuẩn bị giúp em rồi!”

Hai má Trần Dạ bỗng chốc nóng hầm hập như bắt đầu lên cơn sốt, cô ngượng chín cả mặt, bên trong bọc đồ đúng là quần áo cô, còn có quần áo anh, ngay cả đồ lót cũng là lấy bộ cô thích nhất.

Thật là xấu hổ quá!!!

Rose giúp Trần Dạ xuống ngựa, anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi cùng mình, hai người một trước một sau, bước chân không biết từ lúc nào lại cùng đồng điệu cùng đạp lên những bãi cỏ non ven hồ, có cảm giác mềm mềm, gió thổi mạnh làm cho tấm lụa che mặt của Trần Dạ bay về phía trước.

Cô với tay tới nhưng vẫn bắt không kịp, đành trơ mắt nhìn tấm lụa mỏng màu đen của mình bay lơ lửng trên không trung, sau đó nhè nhẹ đáp xuống mặt hồ tạo thành một gợn sóng lan tỏa.

Anh bỗng buông tay cô ra, cởi một lớp áo khoác bên ngoài cùng khăn trùm đầu, anh lội nhanh xuống nước, sau đó sải người bơi về phía có khăn lụa của cô đang không ngừng trôi bồng bềnh. Trần Dạ cũng đoán được anh định làm gì, cô mở miệng toan sẽ nói gì đó với anh, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cứ ấm ứ mãi mà không thành lời.

Người đàn ông đã bơi ra giữa hồ, tốc độ bơi của anh rất nhanh, mặt hồ bị động tác của anh mà liên tiếp tạo ra những sóng nước mạnh va vào bờ, chúng tràn cả lên chân của Trần Dạ. Cô mở to mắt nhìn theo bóng lưng của anh, đến khi anh bơi đến bên cạnh chiếc khăn, cô thấy anh cầm tấm khăn của mình lên khẽ quơ quào còn cười như khoe khoang với Trần Dạ.

Cũng trong khoảng khắc đó, cô cảm thấy con tim mình thật lạ lùng, dường như những nhịp đập đã không còn theo quy luật bình thường nữa, như có một cảm xúc mãnh liệt không ngừng đánh úp tới làm cơ thể cô bất giác tê liệt.

“ Dạ … tôi … a á … ặc.”

Cô thấy bóng anh mất hút dưới làn nước, hoảng hốt lao ra, cô dường như quên mất rằng bản thân không hề biết bơi. Cô lội vào nước với tốc độ cực nhanh chẳng mấy chốc nước đã ngập ngang ngực, cô gọi tên anh rất to, cô thật sự rất sợ, càng hoảng hơn nữa khi thấy mặt hồ phía trước vô cùng yên tĩnh chỉ có một mình cô quơ quào cùng đám lau sậy.

“ Rose anh ở đâu? Rose … anh đừng làm tôi sợ …Rose … aaa.”

Chân cô như vướng phải vật gì phía dưới, cảm thấy bản thân sắp bị nước nhấn chìm cô ra sức vùng vẫy. Một lực mạnh kéo cô chìm vào dòng nước, Trần Dạ há miệng uống phải vài ngụm nước cô không ngừng đập đập trong nước hy vọng có thể nổi lên được, mắt cô vẫn nhắm tịch, tay phải có vẻ như đập trúng một vật gì đó cứng rắn, miệng vừa há ra đã bị ngậm chặt. Cô ngạc nhiên mở mắt, khuôn mặt người đàn ông vừa phút trước mới làm cô sợ chết khiếp hiện tại đang làm gì thế này, anh ta đang biểu diễn một nụ hôn dưới nước sao, cô chết đến nơi mất. Trần Dạ đập mạnh tay vào lồng ngực người kia, vùng vẩy muốn tách ra, anh thấy cô không chịu được nữa liền ôm cô cùng nổi lên mặt nước.

Trần Dạ được người kia ôm chặt, thân thể hai người dán sát vào nhau, quần áo vì nước mà càng trở nên mỏng manh hơn, hai thân thể cọ sát vào nhau. Cô ho sặc sụa vài cái, há miệng lấy lại vài ngụm không khí, mở mắt nhìn vào khuôn mặt tràn ngập tiếu ý kia lại càng thêm tức giận. Cô vùng vằn thoát khỏi tay anh, không ngờ anh lại thả tay ra thật hại cô lại chìm vào trong nước một lần nữa, nhưng chỉ mới uống chưa được vài ngụm, đầu đã được nhô ra khỏi mặt nước, cô như một con mèo nhỏ bị người khác đem ra đùa bỡn, hết lần này đến lần khác dìm mình xuống nước.

Thật đáng căm giận!!!

Trần Dạ mặt kệ Rose vừa kéo vừa lê cô vào trong bờ, cô nằm bẹp trên mặt cỏ, nhìn chằm chằm lên bầu trời, cô tưởng mình sắp chết rồi, đôi khi chết còn dễ chịu hơn là cảm giác bị người khác lấy ra làm trò tiêu khiển.

Rose chọc chọc tay vào hông người bên cạnh, không có phản ứng, ưm …thật là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Anh vừa lòng nằm xuống bên cạnh cô, một tay kê lên đầu, cũng muốn biết cô đang ngắm nghía gì trên bầu trời trông cô thật tập trung.

Trần Dạ lạnh phát run, nhưng cảm thấy cơ thể đã hồi phục được phần nào sức lực, nghiêng đầu trông thấy một bên sườn mặt anh. Cô đang rất ghét cái khuôn mặt bình thản kia, làm việc xấu mà còn không biết hối cải, thật là đáng ghét, cái mũi kia cũng thật là cao quá nhỉ? Cô cho anh ta chỉnh dung bớt mới được, ý nghĩ vừa lóe lên cô lập tức trườn người dậy ôm chặt anh, há miệng cắn thật mạnh vào sóng mũi cao ngất của người đàn ông.

Anh đau tới mức nhăn nhúm cả mặt, đẩy cô vài lần nhưng không được, người này chân tay đều bám hết lên người anh. Anh ôm cô đứng lên, hai chân Trần Dạ quàng qua hông anh, tư thế hết sức mờ ám. Anh thử đẩy cô vài cái nhưng cô vẫn không buông, đành cố thở bằng miệng, anh nhìn xuống thấy đôi môi kia vẫn không có ý định buông tha cho mũi anh.

Rose bắt đắc dĩ, nói:

“ Em tính cắn đứt mũi của tôi lun hả?”

Cô trừng to mắt, nói:

“ Đúng vậy, tôi cho anh biết thế nào là sự lợi hại, hừ! ”

Thoắt, anh đã ôm chặt đầu cô thay vị trí mũi của trên môi cô thành miệng anh trên miệng cô, nụ hôn này đến thật nhanh, ban đầu cô còn kháng cự không cho lưỡi anh quấn chặt lưỡi mình, giống như một cuộc rượt đuổi không ngừng nghỉ.

Nụ hôn cứ như thế càng kéo dài lại càng say đắm, cho đến khi âm thanh của động cơ xe Jeep phá vỡ đi bầu không khí, mặt trời cũng đã lặn sau dãy Hindu Kush. Hai người ngượng ngập đối diện nhau, ánh mắt anh nồng nàn nhìn cô, Trần Dạ nghĩ mình điên rồi.

Anh dùng tay gạt một lọn tóc nhỏ vướng víu bên hàng mi dài đang cụp xuống của cô, lần theo khuôn mặt ve vuốt gò má ửng hồng của cô, cô nghe anh nói:

“ Trần Dạ, em thật đẹp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui