Cô Đơn Vào Đời

Người con trai đã quyến
rũ Giả Tếu Ảnh có tên là Trịnh Thường. Thực ra, các nữ sinh viên đại học khá dễ
bị quyến rũ. Sinh viên năm thứ nhất lại càng dễ sa lưới tình. Còn với những nữ
sinh viên năm thứ nhất mà chưa yêu bao giờ thì lại càng dễ cưa cẩm. Nếu như anh
chàng đó đẹp trai một chút thì việc cưa đổ các nàng đúng là như bắt cá trong
chậu. Còn nếu như anh chàng đó lại vừa đẹp trai, vừa có kinh nghiệm thì cô nàng
như thiên nga gãy cánh, sa luôn vào lưới. Cấp độ khù khờ của các nàng ngày một
tăng cao.

Câu chuyện của Giả Tếu
Ảnh và Trịnh Thường thuộc cấp độ tự sa vào lưới. Còn Trịnh Thường thì đã quá
nổi tiếng với các trang tình sử trước đó.

Thời gian mới vào đại
học, do ảnh hưởng của cuốn truyện tranh Nhật Bản Slam Dunk, những chỗ nào có
sân bóng rổ là ở đó xuất hiện các anh chàng đẹp trai. Thế là, tôi và Giả Tếu
Ảnh đã quyết chí ra sân một bữa để chiêm ngưỡng những anh chàng đẹp trai khoa
Văn, vốn nổi tiếng khắp trường.

Quả đúng là có nhiều anh
chàng đẹp trai. Điều này làm chúng tôi vô cùng thích thú. Nhưng trong buổi hôm
đó, Giả Tếu Ảnh đã thích ngay một người. Người đó chính là Trịnh Thường.

Giả Tếu Ảnh vừa nhìn thấy
Trịnh Thường thì giống y hệt như tôi lần đầu gặp Hứa Lật Dương, ánh mắt dính
chặt vào bóng dáng của Trịnh Thường trong suốt cuộc chơi. Đến lúc mọi người
giải tán đi về, Tếu Ảnh lại kéo tay tôi đi theo sau Trịnh Thường. Tôi nói: “Tếu
Ảnh, cậu làm gì thế? Bình tĩnh lại đi nào!”

Cô ấy vẫn vừa kéo tay tôi
đi vừa trả lời: “Tớ muốn xem anh ấy ở khu kí túc xá nào, chắc sẽ rất khó gặp
lại anh ấy lần nữa.”

Không biết có phải vì Tếu
Ảnh nói quá to không hay là vì Trịnh Thường và cô đã sớm có duyên tiền định mà
anh ta đang đi bình thường bỗng nhiên quay ngoắt lại. Vào cái khoảnh khắc ấy,
tôi nhìn thấy trên trời có loé chớp. Người ta vẫn thường nói rằng ngọn lửa của
tình yêu được nhen nhúm chính từ lúc ánh mặt hai người gặp nhau.

Mặc dù việc ánh mắt hai
người gặp nhau lúc đó là vô cùng ngẫu nhiên nhưng mặt Giả Tếu Ảnh vẫn đỏ bừng
lên. Nhìn thấy phản ứng của Tếu Ảnh lúc đó, tôi đột nhiên rất muốn trêu Giả Tếu
Ảnh.

Tôi nói: “Không phải là
cậu rất thích Tam Mao sao? Có dám học Tam Mao chạy lên trước mặt anh ta, viết
vào lòng bàn tay anh tên Tếu Ảnh và số điện thoại của mình không?”

Tếu Ảnh cúi đầu xuống,
nói: “Tớ không có bút.”

“Tớ có.” Tôi nhanh nhảu
rút từ trong túi ra một chiếc bút bi, dúi vào tay Tếu Ảnh.

Tếu Ảnh nhìn tôi, nói:
“Viết thật à, liệu anh ấy có nghĩ tớ bị điện không?”

“Nếu một người con gái
xấu bắt chuyện với một người con trai trước, người con trai sẽ cho là anh ấy
gặp phải ma giữa ban ngày. Nhưng nếu người con gái đó xinh đẹp, người con trai
sẽ cho đó là một cô tiên nữ mới giáng trần. Ngốc ạ! Quy luật đơn giản như vậy
mà cũng không hiểu. Cậu xinh xắn thế này, lo gì.” Tôi tiếp tục cổ vũ Tếu Ảnh.

“Thế nếu con trai bắt
chuỵen với con gái trước thì sao?” Tếu Ảnh lại tiếp tục nói về chủ đề này.

“Con trai bắt chuyện với
con gái trước thì sao á? Thì điều đó có nghĩa là người ta muốn mời cậu đi ăn
cơm. Thôi đừng nói nữa. Tớ đưa cậu bút rồi đấy.” Tôi nói.

Tếu Ảnh mặt vẫn đỏ bừng
bừng, cúi đầu xuống ngượng ngùng.

“Nếu cậu không chộp lấy
cơ hội này thì anh ấy về kí túc mất, lúc ấy xem cậu làm thế nào để tìm được anh
ấy cơ chứ. Cơ hội qua đi là không lấy lại được. Nhanh lên nào!”

Không đợi Tếu Ảnh trả
lời, tôi xông lên trước, gọi lớn: “Anh gì ơi!”

Người con trai đó quay
ngay đầu lại không chút do dự. “Các bạn gọi tôi à?” Người con trai đó rất bình
tĩnh hỏi chúng tôi. Bỗng nhiên tôi thấy anh ấy trông rất được, rất có khí phách
nhưng có vẻ khá ngạo mạn.

Một người vì quá xuất sắc
mà ngạo mạn, tự đại là bởi vì người đó chưa trưởng thành. Còn một người chẳng
có gì xuất sắc mà tự cao tự đại thì là bởi vì người đó quá tự ti. Tôi bắt đầu
tiến hành cuộc “giải phẫu” về ấn tượng đầu tiên của mình với Trịnh Thường.

Tếu Ảnh bỗng giằng tay ra
khỏi tôi, chạy băng lên phía trước, nắm lấy cánh tay của người con trái đó, cầm
bút viết liền một mạch. Hành động nhanh chóng và dứt khoát đó của Tếu Ảnh làm
tôi vô cùng ngạc nhiên, cứ như thể tôi không hề quen cô ấy.

Lúc tôi vẫn còn đứng ngẩn
người ra ở đó, Tếu Ảnh đã quay người lại, nắm lấy tay tôi chạy ngược lại.

Chúng tôi chạy một mạch
đến con đường nhỏ phủ đầy là ngô đồng rụng, mới quay đầu nhìn lại đã không còn
thâấ bóng dáng người con trai đó nữa rồi.

Tôi và Tếu Ảnh cùng cười
vang. Tiếng cười làm xanh trong cả bầu trời. Bầu trời mùa thu.

Nếu như, nếu như thời
gian có thể quay trở lại, liêu j tôi có còn dúi vào tay Tếu Ảnh chiếc bút bi
xanh đó nữa không?

Chẳng ai trả lời được.

Người con trai đó tên là
Trịnh Thường, học khoa Văn. Nói một câu tử tế, nhìn thấy Trịnh Thường. chắc
chắn sẽ làm cho nhiều người con gái thay đổi cái nhìn phiến diện về con trai
khoa Văn. Trông Trịnh Thường chẳng giống con trai khoa Văn tí nào!

Buổi tối hôm đó, Tếu Ảnh
nhận được điện thoại của Trịnh Thường, sung sướng đến nỗi cả đêm không ngủ
được. Tôi thấy vậy liền cảnh cáo ngay: “Cậu đừng có mừng sớm quá, phải làm rõ
xem Trịnh Thường rốt cuộc là muốn theo đuổi cậu hay là chỉ trêu đùa thôi.”

Tếu Ảnh cười nói: “Cứ chờ
xem.”

Chưa đến nửa tháng
sau,Trịnh Thường và Tếu Ảnh đã bắt đầu chính thức là một đôi, bỏ tôi sang một bên.
Mối quan hệ của tôi với những người bạn cùng phòng khác không được tốt lắm nên
lại bắt đầu cuộc sống thui thủi một mình. Nhìn hai người bọn họ quấn quýt, tự
nhiên tôi lại thấy tủi thân vô cùng.

Lúc đó, tôi và Hứa Lật
Dương đã cách xa nhau hàng nghìn dặm. Trong thư viết cho anh, tôi viết: Chúng
mình đã bảy bảy bốn mươi chín ngày chưa được gặp nhau. Chúng mình đã tám tám
sáu mươi tư giờ chưa được nghe tiếng nói của nhau. Chúng mình đã cách xa nhau
chín chín tám mươi mốt thành phố. Khoảng cách giữa hai chúng ta bỗng nhiên kéo
dài thành hàng nghìn kilomet.

Tôi và Hứa Lật Dương đã
trở thành điển hình của việc yêu xa nhau. Những thứ như thư từ, điện thoại,
email, chat, tàu hoả, toa ghế cứng, buổi sáng sớm tinh mơ, những cái ôm, nhà
trọ hoặc kí túc xá, nước mắt lúc chia tay đều là những thứ không thể tách rời
trong chuyện tình cảm của chúng tôi.

Có một hôm, Tếu Ảnh đưa
cho tôi một tờ tạp chí và nói: “Tình trạng yêu xa nhau có đến 99% không có kết
quả gì.”

Câu nói đó làm cho
tôi thấy vô cùng kinh sợ, cuối cùng tôi đã quyết định đi
đến thành phố X nơi Hứa Lật Dương đang học. Đến đó sẽ làm giảm bớt phần nào nỗi
nhớ, thêm nữa tối nào chúng tôi cũng gọi điện suốt tối, “nấu cháo” hết thẻ điện
thoại này đến thẻ điện thoại khác. Việc chi tiêu vào khoản đó đối với sinh viên
mà nói, cũng khá tốn kém.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui