Hôm sau, chuyến bay của Viên Uyên bắt đầu lúc mười một giờ.
Sáng sớm Trần Đông Lan đã hầm cháo cho hắn, Viên Uyên thấy cậu tám giờ còn chưa đi làm, tò mỏ hỏi: “Đừng bảo là cậu xin nghỉ đưa tôi ra sân bay đấy nhé?”
Trần Đông Lan suýt nữa quăng luôn cái nồi.
Đoán trúng phóc luôn, hắn biết đọc suy nghĩ à?
“Vu Lâm định đi tiễn tôi từ trước rồi, cậu đừng lãng phí ngày nghỉ của mình.”
Bây giờ đang dịp giáp Tết, còn có mấy ngày nữa là nghỉ, lẽ ra đây là thời gian Trần Đông Lan bận bịu nhất mới phải.
Nếu xin nghỉ bây giờ thì cậu sẽ phải đi làm bù trong kì nghỉ Tết, người bình thường chẳng ai lại đi làm cái chuyện thiệt thân như thế.
Trần Đông Lan được nghỉ Tết ba ngày, từ đêm 30 tới mùng hai, mà mấy ngày Tết đi làm bù thì mệt lắm.
Không có được câu trả lời thuyết phục, Viên Uyên không ăn nổi nữa: “Cậu có xin nghỉ không?”
Trần Đông Lan lắc đầu: “… Không mà.”
Viên Uyên thở phào một hơi.
Đồng hồ nhích dần đến chín rưỡi, Trần Đông Lan chỉ đành dọn hết đồ đạc, mở cửa đi làm.
Lẽ ra Viên Uyên phải dọn đồ đạc, nhưng nhìn Trần Đông Lan lề mề đi giày trước cửa, bỗng hắn gọi cậu lại: “Chờ chút, tôi đưa cậu đi.”
Trần Đông Lan giật cả mình: “Không cần đâu, ga tàu điện ngầm gần đây lắm.”
Viên Uyên nghĩ nghĩ, những ngày giáp Tết đường sá đông như mắc cửi, ngày nào cũng ùn tắc, có khi lái xe đi còn chậm hơn ngồi tàu điện ngầm, bèn đổi cách nói: “Thế tôi đưa cậu ra ga tàu điện ngầm.”
Lớn thế này rồi còn phải đưa đi làm sao? Vốn là nên từ chối, nhưng Trần Đông Lan chẳng nỡ.
Thật hiếm hoi, trời hôm nay lấp ló ánh nắng ban mai, khí trời thoáng đãng.
Con đường đi làm cậu vẫn cúi đầu bước vội ngày trước, hôm nay sao mà đẹp đến thế.
Bước chân Trần Đông Lan chậm dần lại.
Viên Uyên nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay: “Nếu không nhanh lên thì muộn mất.”
Trần Đông Lan cũng nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi phút, kể cả cậu vừa xuống ga thì tàu đi ngay cũng không kịp giờ nữa rồi.
Viên Uyên đầy bất đắc dĩ: “Cậu…”
Hắn ngừng lời một thoáng mới nói, “Có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân không?”
Một người con trai trưởng thành mà để hắn phải hỏi vậy, khắp gầm trời này chắc chỉ có Trần Đông Lan.
Trần Đông Lan bị hắn hỏi đến ngây cả người, hồi lâu sau mới gật đầu.
“Khi nào về tôi sẽ kiểm tra.” Viên Uyên nói, “Nếu cậu dám ăn một miếng bánh quy, một gắp mì ăn liền thì…”
Hắn im bặt, nhất thời chưa nghĩ ra hình phạt nào đáng sợ.
Trần Đông Lan ấy à, phạt thế nào cũng không ổn, phạt nặng quá thì sợ cậu tưởng thật rồi lại đau lòng, phạt nhẹ quá thì không có tác dụng.
Trần Đông Lan lại nghiêm túc nói: “Nếu ăn tôi sẽ dọn ra ngoài ngay.”
“Không được, đổi cái khác đi.” Viên Uyên nghe thấy ba chữ “dọn ra ngoài” là nhức cả đầu, lập tức nhớ đến Trần Đông Lan ngày ấy mới lời qua tiếng lại mấy câu mà mở cửa xe xuống cuốc bộ ngay.
Dọn ra ngoài thì người mệt là Trần Đông Lan sao? Dọn ra rồi lại phải chuyển về, người phụ trách đưa đón, vận chuyển toàn là hắn mà.
Trần Đông Lan không bắt nổi sóng của Viên Uyên, thử hỏi: “Thế phạt tôi rửa bát mỗi ngày nhé?”
Viên Uyên: …
“… Mỗi, mỗi ngày ngủ sofa?”
Mặt Viên Uyên đen sì.
Cũng may trạm xe lửa đã ngay trước mặt, hắn đứng đờ ra, xua tay: “Thôi đừng nói nữa, làm như tôi là lão nhà thầu bóc lột cậu không bằng, đi nhanh đi.”
Trần Đông Lan bỗng thấy bồn chồn: “Tôi sẽ ngoan mà.”
Cậu nói: “Mỗi ngày tôi sẽ ăn cơm ngon, cậu đừng lo.”
Viên Uyên dịu xuống, ừ một tiếng.
Nghe giọng hắn, Trần Đông Lan cảm thấy ánh nắng sao lại đẹp đến thế, đẹp đến mức cậu hoa cả mắt.
Thiếu chút nữa, cậu đã kéo Viên Uyên lại.
Thiếu chút nữa, cậu đã dõng dạc nói, tôi sẽ đi cùng cậu.
Cùng ngồi máy bay, cùng về thành phố A.
Thiếu chút nữa, cậu đã nói, khi cậu đoàn tụ với người nhà, tôi sẽ không quấy rầy, sẽ đứng bên chờ cậu, chỉ cần cậu cho phép tôi ở bên cậu là tốt lắm rồi.
Cuộc đời Trần Đông Lan có vô vàn nỗi kích động bị cậu dằn xuống, trở thành bao nhiêu lần ‘thiếu chút nữa’.
“Tôi đi nhé.” Cậu nói, “Lát nữa cậu nhớ đi đường cẩn thận.
Thành phố A bên kia còn lạnh hơn ở đây, cậu phải chú ý mặc quần áo thật ấm đấy.”
Viên Uyên bật cười vì sự dài dòng của cậu: “Ừ biết rồi.”
Trần Đông Lan cũng cong môi cười, quay người đi.
Cậu có một ngày để lang thang giữa thành thị, tiêu hao hết nỗi cô đơn trong lòng, chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng trở về căn nhà chỉ còn một mình.
Ba mẹ Viên Uyên đều là người cuồng công việc, hơn cả chăm sóc con cái, họ thích lo liệu cho sự nghiệp hơn và đặc điểm này được di truyền nguyên vẹn cho Viên Uyên.
Lúc Viên Uyên về đến nhà, ba mẹ đều đang bận bù đầu, hắn lấy chìa khóa từ chỗ bà Vương hàng xóm, vừa mới đặt hành lý xuống liền cầm di động lên bàn bạc công chuyện với đồng nghiệp còn đang tăng ca ở văn phòng.
Lúc hai ông bà Viên về nhà đã là 7 giờ tối, lúc này Viên Uyên mới cúp điện thoại, khát khô cả cổ, chào ba mẹ một tiếng rồi uống cốc nước.
Bà Viên nhìn hắn từ đầu tới chân, thất vọng bảo: “Anh lại không đưa bạn gái về ra mắt ba mẹ à?”
Viên Uyên buồn cười: “Để mẹ phải thất vọng rồi.”
Bà Viên nhăn mặt: “Vô dụng y như ba anh vậy.”
Ba hắn chẳng ừ hử gì với phát ngôn của bà, rửa tay vào bếp nấu cơm.
Viên Uyên cũng theo vào: “Ba, để con giúp ba.”
Ba nhìn hắn như nhìn vũ khí sinh học: “Thôi xin.”
Nói đoạn, nhìn về phía bà Viên đang tò mò chạy qua xem, “Bà bếch nó ra ngoài hộ tôi.”
Viên Uyên bất mãn, “Con vẫn làm được mấy việc vặt đấy nhé.”
Ông Viên chưa hài lòng lắm nhưng bà Viên thì khá tin tưởng: “Học đâu thế?”
Viên Uyên thuần thục rửa khoai tây: “Bạn thuê chung của con nấu cho con ăn mỗi ngày, cậu ấy dạy con đó.”
Mẹ hắn vui mừng: “Sao không dẫn về nhà? Thời buổi này ít con gái biết nấu nướng lắm.”
Viên Uyên dở khóc dở cười.
Mẹ chẳng thích quản hắn, từ nhỏ đã áp dụng phương thức nuôi thả.
Từ trước đến nay bà cũng không mấy quan tâm tới đời sống tình cảm của hắn.
Mấy năm nay có đồng nghiệp lên chức bà ngoại bà nội, mẹ mới bắt đầu nhiệt tình.
“Cậu ấy là bạn cũ của con, là đàn ông độc thân như con thôi.”
Bà Viên thất vọng, đi khỏi bếp.
Ba hắn nhìn bóng dáng vợ mình, không khỏi mỉm cười: “Con đừng nghĩ mẹ con tầm thường, mẹ con cũng chẳng ham bế cháu đâu, mẹ chỉ lo con một thân một mình ở đó, con sẽ cô đơn.”
Viên Uyên rửa xong thớt đưa cho ba: “Con biết là mẹ muốn tốt cho con, con sẽ suy nghĩ.”
Ba chẳng để bụng.
Thằng con trai này của ông nói được bao nhiêu lời nói suông, tỏ được bao nhiêu vẻ khách sáo ngoài mặt, ông biết hết.
“Con đó…” Giọng ông lo âu, “Chẳng biết đến bao giờ mới có người chịu mở lòng với con.”
Viên Uyên cười ung dung, an ủi ba mình: “Vẫn có mà ba, ba đừng lo.”
Ông Viên cũng cười cười, không tán gẫu với hắn nữa.
Những ngày ở nhà thật rảnh rỗi, năm nay còn nhiều hơn năm ngoái hai ngày, làm Viên Uyên thấy bứt rứt cả người, muốn tìm chút chuyện để làm cho đỡ buồn chân buồn tay.
Bà Viên cứ im lặng nhìn hắn, sáng sớm hôm 30, bà nhẹ nhàng hỏi hắn: “Có phải con thấy ở nhà chán lắm không?”
Viên Uyên gật đầu.
Mẹ liền nở nụ cười: “Mẹ sắp xếp cho con đi xem mắt nhé?”
Viên Uyên bị mẹ dọa sợ đến sởn da gà.
Lúc nào mẹ hắn cũng nghiêm khắc, trừ lúc hắn còn nhỏ, bà chưa từng cười rồi xưng “mẹ” lần nào nữa.
“Không cần đâu mẹ, năm mới mẹ đừng nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi thoải mái đi cho khuây khỏa.” Viên Uyên kiên quyết từ chối.
Mẹ hắn cũng thấy mình hơi khác thường, ho khan một tiếng, nét mặt bà lại lạnh tanh: “Anh thấy mẹ sốt ruột à? Anh chẳng vội thì thôi.”
Viên Uyên cười cười tiễn bà.
Chẳng được mấy phút, mẹ lại quay về: “Viên Uyên này…”
Viên Uyên đặt điện thoại xuống, giả bộ rửa tai lắng nghe: “Mẹ nói đi.”
“Người bạn hay nấu cơm mà anh kể mẹ nghe đó.” Bà nhìn Viên Uyên, nét mặt “mẹ hoàn toàn không tin nó là con trai”.
Viên Uyên hết cách, hắn bảo: “Mẹ chờ con chút.”
Đoạn hắn lục tung ngăn kéo đồ cũ, nếu hắn nhớ không lầm, ảnh kỉ niệm cấp hai bị nhét tít bên trong.
“Mẹ xem này.” Ảnh chụp từ thuở ấy không được rõ nét như bây giờ, hơn nữa nó bị xếp sâu trong ngăn tủ, bề mặt đã mờ cả đi.
Trong những khuôn mặt non nớt, Viên Uyên mất chút thời gian để tìm Trần Đông Lan.
Hắn ngây ra.
Thay đổi rồi…
Trần Đông Lan bây giờ và trước kia, khác nhau một trời một vực.
“Là cậu bạn này à?” Bà xích lại gần, khéo léo hỏi: “Lúc chụp ảnh, cậu bé không vui sao?”
Gương mặt Trần Đông Lan vẫn chưa trút hết vẻ ngây ngô, cậu đứng giữa một dàn học sinh đang cười rạng rỡ, tuy cao lêu đêu nhưng lại chẳng nổi bật chút nào.
Cậu không cười, chỉ nhìn thẳng vào ống kính, nét mặt cậu thờ ơ, trông thẫn thờ sao đó.
Hắn cố gắng nhớ lại Trần Đông Lan hồi trung học mà chỉ tìm được những mẩu kí ức mờ nhạt, Trần Đông Lan ngồi giữa lớp cũng hệt như Trần Đông Lan ngồi trong góc lớp, luôn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Mà lần đầu tiên hắn gặp Trần Đông Lan ở đại học là ngày đầu đón tân sinh viên gia nhập đội hùng biện.
Trần Đông Lan đứng ra, lưng gượng thẳng tắp, giọng cậu hờ hững, âm thanh không lớn mà rõ ràng mạch lạc, khiến người ta ấn tượng về sự tự tin của cậu.
“Anh ngây ra làm gì đó?” Mẹ Viên Uyên hỏi: “Mẹ thấy rồi, xong sao nữa?”
Viên Uyên hoàn hồn: “Tên cậu ấy là Trần Đông Lan, bạn cùng lớp cấp hai, học cùng trường cấp ba với đại học của con, giờ đang làm việc ở thành phố T.”
“Thế thì có duyên thật đấy.” Bà cầm bức ảnh trên tay nhìn kĩ.
Tấm ảnh cũ đưa những hồi ức trở về, khi ấy bà bận rộn với công việc, nghề nghiệp của ông Viên cũng bận, ít khi quan tâm đến Viên Uyên, thậm chí còn hay đưa nó qua nhà cô ở nhờ, mỗi lần qua là qua cả tháng.
Nhưng thằng bé chưa từng bị tổn thương vì chuyện đó, bà rất vui.
“Cậu bạn này của con, chắc là gia đình không đối xử tốt với nó.” Bà nói.
Viên Uyên rất kinh ngạc: “Sao mẹ lại nói thế?”
“Trực giác thôi.
Chụp ảnh tốt nghiệp là chuyện vui mà, nhưng thằng bé không hề cười, có lẽ ở nhà nó nghiêm túc thành quen.” Bà Viên không phải là người thích đàm tiếu chuyện nhà khác, bà nói vậy cũng chỉ là bất giác cảm thán.
Vậy sao?
Viên Uyên lấy lại tấm ảnh, không thể nào nhìn thêm được nữa.
Trong toàn bộ những đoạn kí ức lờ mờ của hắn, Trần Đông Lan chưa từng cười.
Đó là những năm tháng cấp hai hắn vô tư nhất, nghịch ngợm nhất, vui vẻ nhất, vậy mà Trần Đông Lan chưa từng cảm nhận được dù chỉ một chút hạnh phúc.
Cậu ấy của những năm tháng đó, rốt cuộc đã sống thế nào?
Mãi cho đến bữa cơm tất niên, hắn vẫn bận lòng chuyện này.
Cơm tất niên nhà Viên Uyên cũng chỉ có ba người bọn họ, ít người nhưng vui.
Tài nấu nướng trác tuyệt của ông Viên được rèn đúc từ khẩu vị sành ăn mấy chục năm như một của bà Viên, năm nào cũng bày nguyên bàn đồ ăn đầy ụ, không có năm nào ăn hết nổi.
Cả nhà bận bịu chuẩn bị cơm nước từ trưa đến tận chạng vạng mới ngồi xuống được bàn cơm, vừa ăn vừa tán gẫu, bầu không khí ấm áp khôn tả.
Ăn xong, Viên Uyên tự giác đi rửa bát, chỉ lát sau bà Viên đã theo vào.
Bà hỏi hắn: “Sao đầu óc anh cứ lơ mơ thế?”
Viên Uyên cười cười: “Mẹ nhận ra à?”
Bà Viên hừ một tiếng: “Đừng có đánh trống lảng, anh có tâm sự gì? Chuyện công việc thì thôi khỏi, nhưng chuyện tình cảm mẹ muốn biết.”
Viên Uyên nhìn bọt xà phòng trên mu bàn tay mình, khép tay lại bóp nát chúng: “Cũng không phải tâm sự gì, con chỉ đang lo cho bạn thuê chung kia thôi.”
“Trần Đông Lan à?” Trí nhớ của bà Viên rất tốt, nếu bà đã để tâm thì cái tên nói một lần thôi bà cũng không quên.
Viên Uyên gật đầu.
“Thằng bé đã lớn rồi, con còn lo cái gì?” Bà Viên thấy khó hiểu.
Viên Uyên muốn thở dài nhưng trước mặt mẹ, hắn lại nhịn xuống.
Trần Đông Lan có nhiều điểm khiến người ta lo lắng lắm, từ ăn ngủ, đi lại cho đến công việc, chuyện gì cũng không an tâm được.
Lúc này, Viên Uyên bỗng hiểu ra quyết định trong lòng mình, hắn nói: “Mẹ, con định về thành phố T sớm.”