Sau khi Viên Uyên từ thành phố A trở về được hai ngày, Tiểu Đức và Olivia cũng từ duyên hải về đến thành phố T.
Lần này hai người không ở lại lâu, vì thành phố kia không có chuyến bay thẳng ra nước ngoài nên mới về T.
Hai người qua đó, ngày nào cũng tắm nắng, thành phố T lại sắp rơi tuyết, cóng đến mức chân tay cứng đờ, thế là lập tức mua vé máy bay về nước.
Tiểu Đức nói, trước khi đi muốn mời Trần Đông Lan ăn bữa cơm, cảm ơn cậu chăm nom mấy ngày nay.
Việc này không giống phong cách của Tiểu Đức lắm, hỏi ra mới biết đây là ý của chú Hứa, cũng chính là dượng của Trần Đông Lan, ông bảo Tiểu Đức làm thế, ông còn nói nếu không mang hóa đơn mời Trần Đông Lan ăn cơm về đây thì ông đánh cho cậu không giẫm nổi vào bộ ly hợp của ô tô.
Là một người anh, Trần Đông Lan từ chối, nhưng sau khi biết đó là ý của dượng thì cậu gật đầu.
Bởi vì không thân thiết nên mới phải khách sáo.
Bữa tối hẹn vào 7 giờ, Trần Đông Lan cũng không vội, tan ca xong vẫn đi mua thức ăn, nấu cơm như bình thường.
Lúc Viên Uyên rửa rau củ với cậu, thấy cậu chỉ nấu một bát cơm, khó hiểu hỏi: “Cậu chỉ nấu cho một người ăn thôi à?”
Trần Đông Lan chưa kịp nói với Viên Uyên: “Em trai tôi sắp về, hôm nay bọn tôi ra ngoài ăn.”
Viên Uyên gật đầu: “Mấy giờ? Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần đâu.” Trần Đông Lan nói rất hiển nhiên.
Viên Uyên bất đắc dĩ, không thuyết phục được cậu.
Sắp đến tám giờ, Trần Đông Lan mặc áo khoác, nói một câu “Tôi đi đây” rồi chuẩn bị mở cửa.
Viên Uyên nhớ tới nhiệt độ ngày hôm nay, vào phòng cầm khăn quàng cổ, bước thẳng về phía Trần Đông Lan, giữ vai, quàng khăn cho cậu.
Nửa khuôn mặt Trần Đông Lan vùi trong chiếc khăn len, chỉ lộ mỗi đôi mắt, ngây ngô đến mức người ta bật cười.
“Đừng để bị cảm nữa.” Viên Uyên giúp cậu chỉnh trang lại khăn quàng, kéo xuống dưới cằm.
Trần Đông Lan lại cúi đầu, hất khăn lên trên che hết nửa gương mặt: “Cảm ơn…”
Cậu mở cửa ra ngoài, vấp phải bậu cửa xém ngã.
Trần Đông Lan đi trong gió rét mà hai má cứ nóng hừng hực, đến khi gặp Tiểu Đức với Olivia ở nhà hàng còn chưa lắng lại.
“Anh ơi.” Tiểu Đức vừa thấy cậu đã mỉm cười, đẩy một hộp quà được bọc gói tỉ mẩn đến trước mặt cậu, “Bọn em mua quà lưu niệm cho anh này, Olivia chọn đấy, em ấy bảo anh sẽ thích.”
Tiểu Đức chẳng phải người chu đáo như thế, Trần Đông Lan biết rõ đây là tấm lòng của chú Hứa, không tiện từ chối nên nhận quà: “Cảm ơn, phiền các em rồi.”
Olivia dựa vào Tiểu Đức, ngọt ngào nói: “Anh bóc ra xem đi.”
Nói thật, Trần Đông Lan chẳng thích nổi Olivia nhưng suy cho cùng thì cô cũng là bạn gái Tiểu Đức, cậu khách khí nói: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi xem, cảm ơn em.”
Olivia bĩu môi không đáp.
Lúc này, Tiểu Đức với Olivia vẫn gọi rượu đầu tiên, Trần Đông Lan vốn định gọi nước khoáng như bình thường nhưng Olivia đưa tay chặn menu của cậu, cười bảo: “Em biết nhà hàng này có một loại nước ép hoa quả nổi tiếng lắm, để em gọi cho anh.”
Tiểu Đức thấy cô nhiệt tình như thế còn tưởng cô muốn lấy lòng anh trai mình, liền nói theo: “Vậy cũng được đó, anh à, để em ấy gọi cho.”
Trần Đông Lan cảm thấy Olivia nhiệt tình một cách quái lạ, nhưng Tiểu Đức đã nói vậy, liền gật đầu đồng ý: “Phiền em.”
Olivia vui vẻ xem thực đơn, thấy cô vui vậy, Tiểu Đức cũng cười theo.
Trần Đông Lan không khỏi thả lỏng hơn.
Tình cảm là thế đó, cho dù người ngoài thấy bất ổn thế nào, chỉ cần bản thân người trong cuộc thỏa lòng, cảm nhận được vị thơm ngọt, người ngoài chẳng thể nói gì thêm.
Mấy phút sau, phục vụ bưng cho Trần Đông Lan một ly đồ uống màu cam trong suốt, tỏa mùi hoa quả thơm ngát, uống vào như nước có ga, không biết nó là gì.
Đang ăn, Tiểu Đức bỗng hỏi: “Anh, anh không định qua thăm ba mẹ một chuyến à?”
Trần Đông Lan không biết là do thằng bé định hỏi cậu chuyện này, hay là ý của mẹ với dượng.
Từ lớp mười hai đến giờ, bao nhiêu năm rồi không gặp, cuộc sống sau này cậu cũng không cảm thấy mình cần phải làm vậy.
“Công việc của anh bây giờ bận bịu, e là không có thời gian đi.”
Tiểu Đức không tin lắm: “Không phải là doanh nghiệp nào cũng có kì nghỉ đông à? Nếu không ở lại lâu thì chỉ cần ba ngày là được.”
“Vậy thì mệt lắm, dành ra hai ngày chỉ để đi đường, lúc gặp mẹ với chú Hứa cũng không khỏe khoắn gì cho cam, không cần đâu.” Trần Đông Lan uống một hớp nước, bỏ qua đề tài này, “Em đã tốt nghiệp rồi, giờ đang làm gì?”
Câu trả lời của anh trai khiến Tiểu Đức cảm thấy ngượng ngập, lại nghe anh hỏi về công việc, cậu càng khó mở lời: “Em bây giờ còn đang chuẩn bị cho ban nhạc.”
Cậu học âm nhạc, hồi đại học thành lập ban nhạc với các bạn.
Nghe thì có vẻ oai nhưng thật ra cậu toàn mượn cớ đó để mở party, đi chơi khắp nơi, chẳng làm được chuyện gì ra hồn.
Trần Đông Lan không biết cậu ngại vì chuyện này, khích lệ bảo: “Vậy là tốt, em cứ cố gắng phấn đấu.”
“Vâng…” Tiểu Đức đáp có lệ, đang tính đổi đề tài lại thấy sắc mặt Trần Đông Lan hơi lạ.
“Anh, sao mặt anh đỏ thế?”
Trần Đông Lan lấy tay sờ trán thì thấy nóng rực: “Hình như hơi hơi.”
Vừa bắt đầu bữa cậu đã thấy chóng mặt nhưng vẫn nghĩ là do đèn mờ quá, không quan tâm.
Tiểu Đức gật đầu, không để ý lắm.
Qua ít phút, cảm giác khó chịu dần tăng lên, Trần Đông Lan nhíu mày, lấy tay chống trán.
Olivia mở to mắt, cười khúc khích: “Anh trai say rồi kìa.”
“Anh à?” Tiểu Đức thình lình hiểu ra, cầm lấy cái ly nước cam Trần Đông Lan đã uống được một nửa, đặt dưới mũi ngửi thử: “Via, đây không phải là nước trái cây, đây là rượu.”
Olivia cười càng rạng rỡ: “Đúng đó, đây là rượu có tiếng của nhà hàng này đấy, vị nó lừa đảo lắm, ai không biết uống thì chẳng biết đây là rượu đâu, mà độ cồn cũng khá cao.”
Tiểu Đức tức tối: “Via, xin lỗi anh đi.”
Olivia biết cậu là con hổ giấy, cô vẫn cười cười: “Xin lỗi nhé, anh trai, em thành tâm thành ý xin lỗi anh.”
Trần Đông Lan nhíu mày, cậu càng ngày càng thấy đau đầu, choáng váng, muốn nói không giận với Olivia mà không đủ sức.
Tiểu Đức thấy Trần Đông Lan không tức giận mà là khó chịu thật, hơi lo lắng: “Anh, anh không dị ứng cồn chứ?”
Trần Đông Lan lắc đầu.
Tiểu Đức thở phào, “Thế thì…”
“Tốt” còn chưa kịp nói xong, rầm một tiếng, Trần Đông Lan gục xuống bàn.
“Anh!” Tiểu Đức ngồi bật dậy, Olivia cũng giật cả mình.
Trần Đông Lan đập đầu vào bàn nên thoáng tỉnh táo lại.
Cậu muốn ngồi thẳng dậy nhưng không có sức: “Tiểu Đức, ngại quá… Anh phải về nhà đã.”
Tiểu Đức đỡ lấy cậu: “Được, em đưa anh về.”
Nói đoạn bảo Olivia cầm thẻ của mình đi tính tiền, không quên bảo cô giữ hóa đơn lại.
Trần Đông Lan biết một mình mình không về nổi nhà nên chẳng từ chối.
“Anh ở…” Trần Đông Lan đọc địa chỉ nhà chung của cậu như trả bài, rồi khó chịu đến mức không nói nổi một lời.
Olivia cuống quít tính tiền, hai người nửa khiêng nửa dìu, vất vả lắm mới đưa được Trần Đông Lan lên xe.
Phòng thuê chung không cách xa nhà hàng, xe chỉ đi chừng hơn mười phút là đến, thời gian ngắn như vậy, Trần Đông Lan đã tựa vào cửa sổ xe ngủ mê man, gọi sao cũng không tỉnh.
Tiểu Đức không biết nhà Trần Đông Lan ở tầng mấy, bảo Olivia thêm tiền cho tài xế, bảo tài xế đợi một chút.
Cậu nhớ Trần Đông Lan từng nói mình ở cùng bạn, bèn lấy điện thoại Trần Đông Lan ra tìm trong lịch sử cuộc gọi.
Tưởng phải gọi nhiều cuộc lắm mới tìm được bạn cùng phòng của anh trai, mà Tiểu Đức xem lịch sử mới biết trong suốt thời gian dài, Trần Đông Lan chỉ liên hệ với một người tên là “Viên Uyên” nên cậu gọi luôn cho hắn.
Vừa nghe xong chuyện, Viên Uyên liền cúp điện thoại, chưa đến hai phút, hắn đã xuất hiện ở cạnh taxi.
“Chào anh…” Tiểu Đức thấy Viên Uyên, thận trọng chào hỏi.
Viên Uyên không để ý tới cậu mà nhìn Trần Đông Lan trong xe.
Đúng là “say đến bất tỉnh nhân sự” hệt như trong điện thoại nói, hai má đỏ hây hây dán vào cửa sổ xe, thở dốc, tần suất nhanh, không biết là ngủ hay ngất đi rồi.
“Cậu ấy một chén là gục rồi, cậu làm em trai kiểu gì mà không biết thế?” Viên Uyên sai Tiểu Đức: “Tôi cõng cậu ấy, cậu phụ một tay.”
Quả thực Tiểu Đức không còn mặt mũi nào, giúp hắn nâng Trần Đông Lan dậy.
Cõng cậu trên lưng rồi, gương mặt cau có của hắn mới dịu xuống đôi chút, khiến Olivia đang sợ sệt cũng bình tĩnh lại.
“Cảm ơn các cô cậu đã đưa Trần Đông Lan về.” Viên Uyên bỏ lại câu đó rồi đi mất.
Tiểu Đức vội vàng đuổi theo.
Viên Uyên liếc cậu: “Tôi không cần giúp, hai cô cậu về đi.”
Tiểu Đức thấy thẹn trong lòng: “Em thấy anh em không sao thì mới yên tâm được.”
Viên Uyên thoáng nhíu mày, do dự chốc lát rồi không từ chối.
Tiểu Đức quay đầu dặn dò Olivia: “Via, em về khách sạn trước đợi anh.”
Mới nói có một câu, Viên Uyên đã đi xa tít tắp, Tiểu Đức đành phải chạy chậm mới theo kịp.
Viên Uyên cõng Trần Đông Lan, cảm nhận được hơi thở của cậu, ấm áp, ươn ướt, có vị thơm ngọt của rượu.
Vốn là hắn rất tức giận, nhưng một người con trai cao ráo như Trần Đông Lan, cõng trên lưng lại chẳng mất chút sức nào, trái tim hắn dịu lại.
Đúng là… Một phút cũng không được lơi là, phải trông cậu ấy từng giây từng phút mới được.
Sau khi vào nhà, Viên Uyên thả cậu xuống giường, để Tiểu Đức giúp cậu cởi giày, mình thì đi giặt sạch khăn, lau mặt cho Trần Đông Lan.
Khăn mặt hắn giặt bằng nước lạnh, chắc là lạnh quá, khi chạm tới trán, Trần Đông Lan thoáng quay đầu, hừ nhỏ một tiếng.
Tiểu Đức cầm chiếc giày mới cởi của Trần Đông Lan, mất tự nhiên hỏi: “Cái này… để chỗ nào đây anh?”
Viên Uyên chỉ ra cửa: “Chỗ đó có giá để giày, trên có dép lê, cậu cũng đổi giày đi.”
Tiểu Đức cúi đầu nhìn đôi giày da của mình, càng lúng túng hơn.
Thay giày xong, cậu trở lại căn phòng của Trần Đông Lan, Viên Uyên đang ngồi bên giường dém góc chăn cho cậu.
Tiểu Đức cảm thấy mình thật dư thừa, nhưng không thể cứ thế mà đi, sầu não đứng trước giường nhìn anh trai mình.
“Tiểu Đức, anh gọi cậu như thế được không?” Viên Uyên đột nhiên tiếp chuyện với cậu.
Bây giờ Viên Uyên hiền lành hơn nhiều, làm Tiểu Đức cũng thả lỏng.
“Được chứ, thế em gọi anh là gì nhỉ?” Nói đoạn lại nhớ ra mình biết tên hắn, gọi như thân quen lắm, “Em gọi là anh Viên nhé.”
Viên Uyên: “…”
Đây em trai Trần Đông Lan thật à?
Hắn ho khan: “Anh trai cậu nghỉ ngơi một đêm là khỏi, cậu về trước đi.”
Tiểu Đức gật đầu, không vội đi: “Em nán lại lúc nữa.”
Sau khi đổi xưng hô, Tiểu Đức cũng dễ thở hơn, đầu óc thoải mái, không cảm thấy bị lúng túng như vừa nãy.
Cậu quan sát căn phòng của Trần Đông Lan, cảm giác quen thuộc lại ùa về.
Thực ra, đã từng có thời gian cậu muốn hiểu thêm về anh trai mình.
Khi đó Trần Đông Lan lên cấp ba, cậu cũng học trung học, ngày nào ba mẹ cũng ép cậu học chăm chỉ để đặt nền móng cho chuyện du học sau này, thế nên cậu cực kì phản nghịch.
Hồi đó, cả tuần Trần Đông Lan chẳng nói được với cậu lấy một câu, anh trong mắt cậu vừa lạnh lùng vừa bí ẩn.
Thế là căn phòng của anh trai trở thành địa điểm cậu muốn thám hiểm, “Trong phòng anh trai có gì” đã là bí mật khiến cậu bứt rứt mãi.
Cho tới bây giờ, dù đã qua tám năm, mỗi khi nghĩ lại, dường như cậu lại biến thành đứa trẻ hiếu kỳ mà không dám lại gần ngày đó.
Tiểu Đức thấy Trần Đông Lan ngủ yên, tay chân đặt chỉnh tề hai bên người, không nén được nụ cười: “Hồi trước anh em cũng như vậy, ngủ rất ngoan, trước khi ngủ như nào, sau khi tỉnh dậy vẫn là tư thế đó.
Hồi xưa giường của anh em là giường đơn nhưng ngủ hai người còn thừa, anh hay đặt tay chân vào trong chăn, co người lại, thừa nhiều khoảng trống ở hai bên giường lắm.”
Hồi ức của Tiểu Đức kéo dài miên man, thấy Viên Uyên cũng có ý muốn nghe, liền nói một hơi dài.
“Thật ra phòng anh chẳng có gì đặc biệt cả, thứ làm em khó hiểu nhất là giá sách, trong bạt ngàn sách vở môn tự nhiên với khoa học bỗng có một tập thơ, mà còn là thơ tình, em vẫn nhớ tên nó là ‘Tập thơ tình Sonnet của người Bồ Đào Nha’.”
Nét mặt Viên Uyên thờ ơ, mà lòng thì kinh ngạc.
Hắn biết sách Trần Đông Lan đọc chán thế nào, từ hồi ở chung đến giờ, cậu ấy chỉ đọc sách chuyên ngành hóa học, chưa bao giờ sờ đến một tác phẩm văn học nào chứ đừng nói là thơ tình, chẳng hợp với cậu chút nào.
Tiểu Đức đứng lên, tìm trong giá sách của Trần Đông Lan: “Hồi cấp ba anh em toàn để quyển thơ tình đó ở chỗ dễ thấy lắm, không biết bây giờ còn không.”
Cậu lấy hết quyển này tới quyển kia xuống, thấy bao nhiêu quyển sách đã rách cả bìa, cuối cùng tìm thấy “Tập thơ tình Sonnet của người Bồ Đào Nha” trong góc.
Cậu ngạc nhiên rút quyển sách ra, đưa cho Viên Uyên: “Anh xem đi, vẫn còn tập thơ tình này, không ngờ anh lại giữ nó lâu thế.”
Viên Uyên không cầm lấy.
Từ trước tới nay, Trần Đông Lan với hắn chưa bao giờ đụng vào đồ riêng tư của nhau, chuyện này đã được giao hẹn ngay từ đầu.
Nhưng Tiểu Đức không nghĩ vậy, cậu không mở ngăn tủ Trần Đông Lan đã khóa, lấy ra một tập thơ tình khiến cậu nhớ sâu sắc từ trên giá sách rộng mở thì cậu thấy bình thường.
Viên Uyên không tiếp, Tiểu Đức cũng không miễn cưỡng đưa cho hắn nữa, đặt tập thơ sang một bên, lại hăng hái tìm quyển sách khác.
Tập thơ cũ kĩ hiện trong tầm mắt Viên Uyên, nó là một phiên bản khác với bài thơ hồi trước hắn từng học.
Một nửa là vì hiếu kỳ, một nửa là vì hắn cũng thích đọc sách, cuối cùng Viên Uyên cầm tập thơ lên xem.
Chất giấy ố vàng từ lâu, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi ẩm mốc.
Những tờ giấy lật như bay trên tay Viên Uyên, bỗng hắn dừng lại ở một trang, bên trong kẹp tấm bìa được cắt từ báo ra.
Đây là bookmark Trần Đông Lan tự làm sao?
Viên Uyên lật trang báo lên xem, sau khi nhìn rõ đó là gì, trái tim hắn đập loạn, bộp một tiếng khép tập thơ lại.
Đầu ngón tay hắn run rẩy.
Đó là một mảnh báo đã trở nên mong manh vì thời gian quá lâu.
Mực in màu xám tro, lối chữ khải.
Tờ báo phát hành nội bộ do trường cấp hai của hắn và Trần Đông Lan biên soạn.
Đó là một tin ngắn có liên quan đến Viên Uyên.
Năm ấy hắn mới học lớp 7, phá kỉ lục chạy 400 mét trong đại hội thể dục thể thao của trường.
Chuyện này chỉ choán một mẩu nhỏ xíu trên tờ báo trường năm đó, bên cạnh là tấm ảnh chụp hắn đang đứng trên bục lĩnh thưởng.
Năm ấy, rõ ràng chuyện này có liên quan tới hắn nhưng hắn lại chẳng hề quan tâm.
Vậy mà có một người khác, cắt mảnh báo xuống, giấu kĩ trong tập thơ tình.
Có thứ gì đó dần sống động.
Biết bao nhiêu chuyện trên đời này chỉ đợi một thời cơ hiếm có.
Một khi bỏ qua nó sẽ vĩnh viễn không thể có lại.
Còn một khi bắt đầu nó thì không thể quay đầu.