Cô Đơn


Lúc làm xong, cả Viên Uyên lẫn Trần Đông Lan đều vã mồ hôi như tắm.
Viên Uyên rút dương vật đã mềm xuống ra khỏi hậu huyệt của Trần Đông Lan, cậu run lên vì sự kích thích này, Viên Uyên dỗ dành thơm một cái lên trán cậu: “Cùng tắm nhé?”
“Ừ…” Giọng Trần Đông Lan nhỏ xíu, âm tiết kéo dài nghe như đang làm nũng nhưng bản thân cậu thì không phát hiện ra.
Viên Uyên bế Trần Đông Lan đi cả đoạn đường ngắn ngủi tới phòng tắm như đang ôm em đồ chơi yêu quý, tiếc không nỡ buông tay.
Vừa bật vòi hoa sen, Viên Uyên đã không kiềm chế nổi đặt Trần Đông Lan lên tường hôn cậu không thở được.
Trần Đông Lan phối hợp như bé ngoan, mà cũng tại ngoan quá nên hai người lại lộn xộn làm trong phòng tắm một lần nữa.
Phòng tắm không có bồn tắm nên họ đứng làm.

Trần Đông Lan không có sức, ban đầu cậu treo mình trên người Viên Uyên.

Nhưng làm một hồi rồi thì chẳng ai quan tâm đến việc “vịn vào đâu” nữa, Trần Đông Lan mất hết lí trí, mặc kệ nằm ngửa trên bồn rửa mặt, xô ngã cả cốc đựng bàn chải đánh răng.
Bồn rửa mặt làm bằng thủy tinh, Viên Uyên thương cậu lạnh song hắn không hề dừng lại, chỉ tìm một chiếc khăn lông mềm đệm ở trên, động tác cắm rút càng nhanh mạnh.
Hai người làm loạn đến tận đêm khuya, chẳng có kĩ năng gì ghê gớm.

Lính mới lên đường ắt không tránh được chuyện lãng phí sức ở những lúc không cần thiết.

May sao cảm giác khá được, cũng coi như thỏa thuê.
Mùa đông cứ thế qua.
Họ chuyển đến nhà mới.
Không cần cân nhắc đến vấn đề chia phòng, hai người cùng ngủ ở phòng ngủ chính, mỗi người một phòng sách, các phòng trống còn lại sau này chia sau.
Đối với Trần Đông Lan mà nói, cuộc sống như thế không chỉ đơn thuần là hạnh phúc nữa, trái tim cậu bỗng được lấp đầy, thậm chí có một số việc cậu chưa từng dám mơ đến.
Cái cây trồng trên ban công đã đâm chồi, mọc xanh um cả, cậu lại ngơ ngẩn, cứ quên tưới nước cho nó hoài.
Một buổi tối oi ả nọ, Trần Đông Lan với Viên Uyên cùng ôm nhau ngủ.
Vẫn an ổn như trước.
Mấy tiếng sau, cậu đột nhiên mở to mắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hoảng sợ nhìn trân trân lên trần nhà.
Cậu siết chặt đệm dưới thân, dần dần nhận ra mình đang nằm trên giường chứ không phải rơi xuống vực sâu không đáy, chẳng bắt được thứ gì.
Cậu quay đầu lại nhìn thấy gương mặt ngủ an yên của Viên Uyên, nghe tiếng thở miên man của hắn, vậy mà lòng vẫn cảm thấy không chân thật.

Cậu nhắm chặt mắt, cảm thấy mình lại rơi xuống, run rẩy mở mắt ra.
Mọi chuyện đều là sự thật sao?

Không phải là một giấc mộng dài của cậu đấy chứ?
Có lẽ cậu vẫn ngồi trên thềm đá trong rừng quốc gia, khóc mãi chẳng nín.

Viên Uyên không tìm được cậu, không ai tìm thấy cậu.

Một mình cậu nằm đó mơ giấc mộng đẹp, quay đầu nhìn lại, đến cả một bóng lưng cũng chẳng thèm ở bên cậu.
Hay có lẽ giấc mơ còn bắt đầu sớm hơn nữa.
Từ giây khắc thuê chung phòng đó, cậu đã chết rồi.

Nhưng linh hồn không thể buông tay, còn mặt dày mơ mộng hão.
Cậu im bặt, nước mắt chảy xuôi thấm ướt gối.
Viên Uyên đang nằm giữa chiêm bao cũng ngủ không yên, nhíu mi rồi chợt tỉnh.
Hằn sờ sang bên cạnh không thấy Trần Đông Lan đâu, ngẩng đầu lên mới thấy cậu đang ngồi co ro bên giường.
Hắn ngờ vực bật đèn lên thì thấy Trần Đông Lan nước mắt tèm lem, gương mặt vẫn còn kinh hãi.
Hắn cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cậu: “Em gặp ác mộng à? Đừng sợ, tôi ở đây mà.

Muốn uống nước không, tôi đi rót.”
Trần Đông Lan lắc đầu: “Không đâu, em vẫn ổn.”
Nhưng sắc mặt cậu không tốt lên chút nào.
Viên Uyên ngồi dậy ôm Trần Đông Lan, để cậu dựa vào lồng ngực mình, từ tốn vỗ lưng cho cậu: “Mơ thấy gì làm em sợ vậy?”
Trần Đông Lan nắm chặt tay hắn, không nói gì.
Đến rạng sáng, tay Viên Uyên vẫn ôm lấy hông cậu, thấy cậu khẽ cựa quậy là tỉnh, vuốt tóc cậu, vỗ lưng cậu.
Mà Trần Đông Lan vẫn cứ không ngủ được, nhưng lại sợ làm Viên Uyên tỉnh, bó tay bó chân không dám động đậy.
Sáng sớm hôm sau, Trần Đông Lan không còn khó chịu nữa, vào bếp làm đồ ăn sáng như bình thường.
Viên Uyên nhìn bóng lưng cậu, lờ mờ hiểu ra tại sao đêm qua cậu lại giật mình tỉnh giấc.
Chuyện này… là do hắn chưa đủ chu đáo.
Lúc đi làm, hắn chủ động tìm Vu Lâm nói chuyện.

Gần đây, hắn với Vu Lâm là hai gã xuân phong đắc ý nhất văn phòng.

Chả bao giờ thấy bén mảng đến tiệc tùng, tan ca một cái vội vội vàng vàng đi luôn, như thể là về sớm một chút thì sẽ tìm thấy kho báu trong nhà.

Hắn hỏi Vu Lâm: “Dạo này mày với cô giáo Trương vẫn ổn chứ?”
Vu Lâm thấy kì quặc: “Sao tự nhiên mày hỏi tao thế?”
Viên Uyên nhíu mày: “Hỏi chút cũng không được?”
“Rồi rồi rồi.” Vu Lâm giơ hai tay đầu hàng, “Bọn tao siêu ổn luôn ấy chứ.”
“Hèm.” Viên Uyên ho khan một tiếng, “Bình thường cô Trương không có cảm giác an toàn thì mày phải làm sao?”
“Đù.” Vu Lâm cười thô bỉ hẳn lên, “Thôi mày đừng hỏi mấy vấn đề 18+ thế, bọn tao đóng cửa rồi làm gì không tiện kể với mày đâu, em yêu tao xấu hổ.”
Viên Uyên: …
Hắn muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.
Cơ mà làm chuyện 18+ cũng là một cách được đấy nhỉ…
“Cách khác thì sao?” Viên Uyên nhịn không đánh thằng bạn, hỏi tiếp.
Vu Lâm đột nhiên ghé qua len lén hỏi: “Trần Đông Lan không có cảm giác an toàn à?”
Viên Uyên đi luôn: “Mày không chịu nói chuyện tử tế thì thôi, tao đi hỏi người khác, tao nhớ là Âu Dương cũng có bạn gái?”
Vu Lâm sao lại để vuột mất cơ hội này, vội vã nghiêm túc lại: “Tao nói tử tế đây, nói này, cảm giác an toàn ấy, có lẽ là của con trai với của con gái không quá giống nhau nhưng vẫn tương đồng ở một mức độ nào đó.

Vốn là em yêu tao toàn gọi ‘anh Vu’, không cho tao đặt biệt danh cho ẻm, bắt gọi là ‘cô giáo Trương’, làm tao cứ thấy như kiểu học sinh với giáo viên yêu nhau, hỏi ẻm tại sao thì em bảo không có cảm giác an toàn, không dám thân mật với tao.”
Vu Lâm bật cười: “Sau đó á, tao đến nhà ẻm gặp ba mẹ, hai hôm sau rước em ra mắt bố mẹ tao, phụ huynh hai nhà cũng vừa ý, giờ thì cái gì ẻm cũng chịu.”
Viên Uyên tự hỏi.
Hắn nghiêm túc tự hỏi rồi quyết định cực nhanh.
Tối về nhà, Trần Đông Lan đã nấu gần xong, chỉ có cơm trong nồi còn mấy phút nữa là chín.
Trần Đông Lan ngồi trên sofa xem TV, nghe thấy tiếng hắn mở cửa vào nhà gọi một tiếng “Viên Uyên”.

Viên Uyên chẳng kịp cởi áo khoác đã bước đến, cúi xuống hôn cậu: “Sao không đợi tôi về làm cơm cùng?”
Trần Đông Lan ngửa mặt lên để hắn hôn: “Nay em tan ca sớm.”
Viên Uyên bóp eo cậu: “Vậy cũng phải chờ tôi chứ.”
Trần Đông Lan bị bóp đến tê cả người, rụt người vào sâu trong sofa, đáp: “Vâng.”
Ngày trước cậu luôn đợi Viên Uyên, hôm nay được tan tầm sớm, trong nhà không có bóng dáng hắn, lòng thấy trống rỗng, đành phải tìm chút việc để làm.
Viên Uyên thấy cậu lùi vào trong, đưa hai tay ghì cậu lại, hai người lộn xộn quần nhau trên ghế sofa.
Đợi đến lúc nồi cơm báo đã chín thì họ mới tách nhau ra.


Quần áo Trần Đông Lan bị đè nhăn nhúm, môi hôn đỏ bừng.
Lúc ngồi vào bàn ăn, hai người cũng không dám nhìn nhau lâu, sợ là chưa ăn xong cơm đã ôm hôn nhau rồi.
Mãi mới xong bữa cơm, tựa vào nhau xem thời sự được nửa tiếng, Trần Đông Lan đi tắm, Viên Uyên đi rửa bát.
Lúc hắn rửa xong, Trần Đông Lan cũng tắm xong rồi, cậu mặc bộ đồ ngủ đôi của hai người.

Trên người vẫn còn hơi ẩm, không lại gần vẫn có thể nghe thấy mùi hương tắm gội dịu dàng nơi cậu.
Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: “Em về phòng chờ anh.”
Sau đó, Viên Uyên chỉ mất năm phút để chiến xong trận tắm.
Trần Đông Lan nói chờ là ngồi bên giường chờ thật, không làm gì hết, chỉ mong ngóng nhìn về phía cửa, lúc chạm mắt với Viên Uyên thì hai tai đỏ bừng.
Viên Uyên đè cậu xuống, vén áo ngủ của cậu lên, vân vê đầu ngực cậu: “Sao em ngoan vậy?”
Lưng Trần Đông Lan cong lên, một tiếng rên khẽ bật ra khỏi miệng, cậu không trả lời nổi câu hỏi của hắn.
Viên Uyên lột quần Trần Đông Lan, thành thạo với gel bôi trơn để trên đầu giường, đổ gel vào tay đặng khuếch trương.

So với lần đầu tiên thì hậu huyệt Trần Đông Lan thân thiết hơn nhiều, chỉ chốc lát thôi nơi đó đã không khép lại được, ướt sũng đợi người ta lấp đầy.
Hai người họ lần đầu được ăn mặn, gần như nghiện làm tình.

Cái tuần đầu tiên quá đáng đến mức ngày nào cũng làm, mà không chỉ làm một lần.

Cuối tuần thì càng bất hợp lí hơn, tỉnh ngủ là sáp đến, hơi thở giao hòa, môi hôn một chút thôi, cả ngày không rời khỏi giường.
Viên Uyên tiến vào từ sau lưng, cả thân mình phủ lên lưng Trần Đông Lan.

Lúc đầu, hắn lấy gối kê dưới người cậu nhưng sau khi cắm rút vài lần, hắn liền bỏ gối ra rồi lấy tay ghì Trần Đông Lan lại.
Hắn lấy ngón tay ấn mấy lần lên đầu dương vật Trần Đông Lan, chọc sâu vào trong hậu huyệt của cậu, ngón tay hắn nhanh chóng ươn ướt.
Trần Đông Lan phải bịt chặt miệng mới không ưm một tiếng ngọt ngào.
Sau mấy chục lần cắm rút, Trần Đông Lan run run bắn ra.
Tình huống của hai người không giống nhau.

Viên Uyên làm nhiều thì ngày càng điệu nghệ, càng ngày càng kéo dài.

Đến giờ, hắn đã có thể thỏa thích chơi Trần Đông Lan rất nhiều lần và nắm chắc tiết tấu.
Nhưng Trần Đông Lan không giống thế, ngày càng nhạy cảm, dễ xúc động, và phần vì Viên Uyên càng ngày càng hiểu rõ chỗ nhạy cảm trên cơ thể cậu, lần nào cậu cũng phải nhận những khoái cảm mà chính mình không tiếp nhận nổi.
“Hôm nay bọn mình… ra ngoài đi dạo được không?” Trần Đông Lan chịu đựng khoái cảm sau khi bắn tinh, xin Viên Uyên tha cho.
Viên Uyên rất hưởng thụ giây phút Trần Đông Lan mới bắn, vì hậu huyệt cậu ấy sẽ co rút liên tục, ngậm chặt lấy hắn.
“Em muốn đi dạo ở đâu nào?”
“Xuống dưới lầu đi…” Không thì đi đâu được nữa? Nhưng mà chỉ cần rời khỏi giường là được…

Viên Uyên hiểu ngay ý cậu: “Thế bọn mình đi dạo trong nhà được không?”
Trần Đông Lan không quay người lại, gật đầu.
Viên Uyên nở nụ cười, rút ra khỏi người cậu, lật thân mình đang úp sấp của cậu như lật trứng chiên, tách hai chân cậu ra, đâm thẳng từ chính diện.
Trần Đông Lan mặc kệ hắn làm gì thì làm, úp mở hỏi: “Bọn mình… không đi dạo ạ?”
Viên Uyên nhấc cậu lên một nửa, đỡ mông cậu: “Tôi bế em đi dạo nhé, ngoan, kẹp chặt thắt lưng tôi.”
Trần Đông Lan hiểu hắn muốn gì, màu hồng trên má lan xuống tận cổ.
Nhưng cậu chẳng bao giờ từ chối hắn cả, muốn làm gì thì làm đó.
Cậu ôm chặt Viên Uyên, đợi đến khi hắn bế mình lên vững rồi, cậu mới thấy mình như món đồ trang sức treo trên người hắn.

Nơi tiếp xúc ở nửa thân dưới hơi trướng lại hơi xót, cậu không quen với tư thế kì cục này, chôn mặt vào cổ Viên Uyên, như thể làm vậy sẽ không thấy được họ đang làm gì.
“Bọn mình bắt đầu đi dạo được chưa em?” Viên Uyên hôn vành tai cậu, kiên nhẫn dỗ dành, “Tôi bắt đầu đi nhé?”
Giọng Trần Đông Lan bé xíu: “Ừm…”
Rồi Viên Uyên thật sự bắt đầu đi tản bộ trong nhà.

Mỗi một bước đi, dương vật của Viên Uyên sẽ ma sát một phạm vi nhỏ trong hậu huyệt Trần Đông Lan, cái trò này vừa giày vò Trần Đông Lan vừa hành hạ hắn, khiến hắn đi mấy bước phải dừng lại tìm một mặt tường hoặc một mặt phẳng làm bệ đỡ, cắm mạnh mấy cái mới tiếp tục “đi dạo” được.
Trần Đông Lan chưa bao giờ biết chặng đường đi dạo quanh nhà bọn họ lại dài đến thế, từ phòng ngủ chính đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng bếp.

Khi Viên Uyên đặt cậu tựa lên cửa tủ lạnh để tăng tốc độ cắm rút, vì tư thế này mà dương vật cậu cứ cọ tới cọ lui vào bụng dưới của Viên Uyên.
“A…” Cậu rên một tiếng rồi bắn ra.
Sợ cậu lả người tuột xuống, Viên Uyên nâng vững mông cậu: “Em không đợi tôi một chút được sao?”
Hồi lâu sau Trần Đông Lan mới hoàn hồn từ cơn choáng sau khi cao trào, nghe hắn lên án mình thì hết sức tủi thân: “Vậy anh cũng mau ra đi…”
Viên Uyên thấy niềm hạnh phúc vô bờ.

Lúc Trần Đông Lan làm nũng, cậu ấy không hề nhận ra điều đó, chuyện này kích thích hắn khôn tả.
Hắn hôn Trần Đông Lan thật nồng nhiệt, bắn vào trong cậu.
Sau khi tắm rửa xong, Trần Đông Lan bật TV lên xem phim truyền hình.

Viên Uyên vốn ngồi cạnh cậu, lát sau liền về phòng, lúc quay lại trên tay đang cầm gì đó.
Hắn đưa cho Trần Đông Lan, đó là hai tấm vé máy bay.
“Cuối tuần này mình về thành phố A một chuyến nhé.”
Trần Đông Lan trợn to mắt.
“Tôi nói chuyện của bọn mình cho ba mẹ nghe, họ lập tức bảo tôi đưa em về nhà ra mắt.”
Trần Đông Lan vẫn không dám tin những gì mình nghe thấy.
Viên Uyên nở nụ cười, ôm hai má cậu: “Họ sẽ thích em mà, tôi cam đoan với em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận