Cô Đơn


Viên Uyên hiểu rõ bản thân mình.
Hắn là một người keo kiệt về tình cảm.
Đơn cử một ví dụ thế này.

Hắn sẽ nhiệt tình thiết đãi khách từ xa đến thăm, hắn tự tay đưa đón, đặt khách sạn, đảm nhiệm vai trò dẫn đường, nhưng hắn sẽ không để người đó ở lại nhà mình.
Trước nay hắn vẫn đối xử tử tế với người xung quanh, dành cho họ một sự quan tâm vừa phải.

Mọi người đều khen hắn là người chu đáo, ở bên hắn luôn cảm thấy được chăm sóc, được quan tâm.

Nhưng Viên Uyên biết, giới hạn của hắn chỉ đến đó mà thôi, tình cảm hắn cho đi là có hạn, hắn chỉ nhiệt tình bên ngoài.
Và ngược lại, hắn không để người khác đối xử với mình quá tốt.
Vì tình cảm là vậy, đã cho đi thì sẽ mong có ngày nhận lại.

Một người hết lòng hết dạ với bạn, tất sẽ hi vọng bạn đáp lại họ bằng chừng ấy.

Viên Uyên biết rõ mình sẽ không đáp lại, nên hắn cũng không muốn nhận về.
Cho nên hắn bằng lòng để Trần Đông Lan làm cơm, nhưng không để cậu rửa bát; hắn nhận lời bữa cơm sinh nhật của Trần Đông Lan, nhưng nó cũng không quan trọng hơn bất kì lời mời nào khác; hắn để mặc Trần Đông Lan chờ mình trở về đến tận khuya, nhưng không để cậu làm hộ mình điều gì.
Hắn để Trần Đông Lan coi mình là bạn thân, thậm chí nhân nhượng hơn, là người bạn duy nhất, nhưng hắn không cho phép cậu bỏ ra nhiều hơn.
Bởi vì hắn không thể đáp lại, đúng không?
Sau khi tự hỏi bản thân như thế, Viên Uyên lại giữ khoảng cách với Trần Đông Lan.
Hắn cho rằng, ấy là thói quen xưa giờ của hắn.
Hắn thật sự đã cho là như thế.
Nhân viên khách sạn bảo Viên Uyên hai tiếng sau quay lại lấy, hắn mới đi về phòng.
Lúc vào phòng thì thấy Trần Đông Lan đang mặc áo cardigan.
Viên Uyên nhìn nhìn mấy giây rồi cười.

Hắn đi tới kéo tay Trần Đông Lan ra, giúp cậu cài khuy áo: “Cậu lớn thế này rồi còn cài lệch cúc áo được à?”
Tay Trần Đông Lan cứng đờ, khép vào hai bên người: “Chắc là do không quen…”
“Mặc quần áo mà còn quen với không quen à?” Cài xong, hắn nhìn tổng thể: “Hơi rộng thì phải.”
Trần Đông Lan không thấp hơn hắn là bao, nhưng dáng người mảnh khảnh.

Viên Uyên mặc vừa người thì khoác lên cậu trông hơi thùng thình.
Trần Đông Lan lại không thấy thế, cậu đáp: “Hợp lắm, rất hợp mà.”
Nói đoạn, cậu khoác áo lông màu đen ra ngoài.
Viên Uyên xoa xoa ngọn tóc cậu: “Đừng mặc áo khoác vội, sấy khô tóc đã.”
Tay hắn vừa đụng vào, Trần Đông Lan đã hơi co người lại.

Xúc cảm trên tay mềm mượt khiến Viên Uyên nhìn cậu cứ như đang nhìn một loài lông xù nào đó.
Trần Đông Lan không nỡ cởi đồ ra: “Tóc tôi ngắn, nhanh khô mà.”
Viên Uyên lập tức bác bỏ: “Bị cảm đấy, tôi sấy cho.”
Trần Đông Lan ngăn hắn: “Để tôi tự làm.”
Nói xong cũng không đợi Viên Uyên phản ứng, tự ngồi xuống bên máy sấy.

Máy sấy của khách sạn được cố định trên tường, chỗ đó không tiện cho hai thằng con trai chen chúc nhau nên Viên Uyên cũng không ép uổng nữa.
Hắn đứng cạnh đó nhìn bóng lưng Trần Đông Lan.
Chẳng lí nào Trần Đông Lan lại không biết, động tác cậu cứng đờ, muốn quay lại nhìn nhưng cần cổ chỉ hơi cựa quậy rồi lại quay về chỗ cũ: “Cậu… cậu ở đây không có gì làm, chắc là chán lắm đó? Tiểu Chu bị đau chân, cậu không qua thăm à…”
Logic của cậu sai rồi.

Viên Uyên đáp: “Tôi ở đây chăm sóc cậu mà.

Tiểu Chu không sao, hơn nữa bên cô ấy có tận ba người, cậu chỉ có mình tôi thôi.

Nếu tôi đi thăm cô ấy, cậu ở một mình được không?”
Trần Đông Lan gật đầu: “Được mà.”
“Chỉ nói linh tinh.” Viên Uyên cười trêu: “Cúc áo còn cài sai, tóc thì không chịu sấy.”
Bốp một tiếng, máy sấy rơi khỏi tay Trần Đông Lan.

May mà có dây lò xo kéo lại, máy sấy vẫn thổi gió nóng, va vào tường mấy lần mới được Trần Đông Lan cầm lại.

Cậu căng thẳng xem xét, thấy gió vẫn thổi bình thường, chưa hỏng, mới dám thở phào.
Viên Uyên bật cười: “Cậu xem này, còn suýt làm hỏng thiết bị công cộng nữa.”
Trần Đông Lan im im, tắt luôn máy sấy, trả về chỗ cũ: “Sấy xong rồi.”
Cậu quay lại, mặt đỏ bừng bừng, đỏ hơn cả mặt Tiểu Chu lúc bị đàn chị trêu.
Viên Uyên thật sự không nhịn được cười: “Thật đấy à?” Hắn bước đến xoa xoa đầu cậu, “Còn ướt đây này.”
Hơi thở Trần Đông Lan vội vã hơn, lui bước: “Cậu… dù sao tôi cũng không sấy nữa đâu.”
Cũng khô được kha khá rồi, Viên Uyên nói thế vì muốn trêu cậu như trêu trẻ con thôi.

Thật ra hắn vốn không thích trêu trẻ con, hồi trước về nhà ăn tết, trong nhà cũng đầy bé con mà hắn thấy phiền lắm.

Giờ hắn nghĩ nghĩ, nếu tụi nhỏ đều giống Trần Đông Lan, chắc hắn trêu suốt luôn.
“Ừ thôi thế được rồi.”
Cuối cùng hắn vẫn tha cho cậu.
Trần Đông Lan và Tiểu Chu đều phải tiếp nhận cuộc điều tra của cảnh sát, bên phía công viên cũng check lại camera giám sát.

Mọi người cùng nhau xem, tình huống vừa nguy hiểm vừa không, lúc kéo gã áo đen, mấy chiêu mèo cào của Tiểu Chu với Trần Đông Lan đúng là vụng về không thôi, may mà đối phương không mang vũ khí.
May mà không có.
Lúc bị đẩy xuống, Trần Đông Lan có phản kháng nhưng sườn đồi dốc đứng, cậu không quen địa thế như gã áo đen, vừa mới ngừng được thế rơi đã trượt chân ngã xuống.
Tuy biết người đã không sao, nhưng lòng Viên Uyên vẫn nghẹn lại.
Cuộc điều tra không kéo dài vì tình huống vừa xem là hiểu ngay.

Gã tội phạm đã thú nhận, mà cũng không phải lần đầu phạm tội, Trần Đông Lan với Tiểu Chu đều không nguy hiểm đến tính mạng, Amy chỉ hơi sợ hãi, có gì cũng đành về thành phố rồi giải quyết sau.
Bên phía công viên muốn miễn phí toàn bộ chi phí khách sạn và mời họ dùng cơm tại nhà hàng.

Nhưng mọi người đã bàn bạc sơ sơ, lẽ ra lịch đặt phòng còn một đêm nữa nhưng không ai định ở lại, chỉ muốn nhanh về thành phố.
Tiểu Chu cực kì áy náy, khóc sưng cả mắt, cứ nói vì mình không trông Amy cẩn thận mới nên cơ sự này.

Đàn chị không hề nghĩ thế, an ủi cô, nói chuyện này phải trách Amy không có ý thức an toàn, còn chơi quên cả thời gian, nếu không đến chỗ nguy hiểm như thế thì cũng không bị người ta để mắt tới.
Nói đến đây Vu Lâm bỗng ngắt lời: “Thật ra là vì Amy quá xinh xắn, quá dễ thương đó.”
Amy đang thẫn thờ, nghe gã khen không biết ngại mồm như thế thì dụi mặt vào lòng mẹ.
Trần Đông Lan ở trước mặt cô cũng không dám ngẩng đầu lên, nói mình không nên đi xa quá, bị chị vỗ một cái vào gáy: “Chị cảm ơn em còn không kịp, em ngứa đòn hay sao mà nói thế!”
Chuẩn bị quay về thành phố, mọi người đã không còn lo lắng gì nữa, ai nấy nói nói cười cười.
Lúc đi, Amy ngồi xe Vu Lâm, lúc về em lại ghé tai mẹ thì thầm muốn được ngồi với Tiểu Chu và Trần Đông Lan.

Chị khóa trên thuật lại lời em, em còn cười cho đỡ xấu hổ.
Cuối cùng, Vu Lâm u sầu phát hiện ra trên xe mình còn mỗi thằng đực rựa Âu Dương.
Âu Dương ôm gã thắm thiết: “Nào đi, lên xe tôi cho cậu xem ảnh bạn gái tôi.”
Trái tim Vu Lâm tan vỡ.
Trên xe Viên Uyên, mọi người đáp ứng Amy, đàn chị ngồi ghế phó lái, Tiểu Chu với Trần Đông Lan ngồi sau, để Amy ngồi giữa.
Amy vui lắm, em ngâm nga hát vang.
Tiểu Chu đã thân với Amy, cùng chơi đoán số, một trò chơi thật giản đơn nhưng Amy lại thấy vui khôn tả, em cười như nắc nẻ làm mẹ em với Viên Uyên lo em cười không thở được.
Đàn chị âu sầu nhìn Amy, hỏi Viên Uyên: “Chị có nên sinh thêm đứa nữa chơi cùng con bé không nhỉ?”
Viên Uyên cười lúng túng.

Việc này bàn bạc với hắn cũng vô dụng, phải hỏi anh chàng da trắng khiến cô sinh con từ sớm kia kìa.
Tiểu Chu chơi với Amy chừng một giờ, cô mệt rã rời, động tác chậm dần rồi nghiêng đầu ngủ mất.

Amy lay lay mãi mà không tỉnh.
Đàn chị thấy vậy liền quay đầu lại: “Suỵt, chị Chu mệt lắm rồi đó con.”
Amy học mẹ suỵt một tiếng rồi ngồi ngoan.
Mà ngoan chẳng được bao lâu, em lại thấy chán ngay, cứ lắc lư trái phải, quan sát Trần Đông Lan bằng khóe mắt.
Nhưng em không thân với Trần Đông Lan lắm, không dám “bắt chuyện”.
Qua kính chiếu hậu, Viên Uyên thấy Amy hết sức vất vả, đang tính gợi ý thì thấy Trần Đông Lan lấy hai đồng tiền xu ra khỏi túi, giấu vào hai tay, khẽ hỏi Amy: “Em đoán xem tiền xu ở tay nào?”
Đôi mắt em sáng ngời, đáp dõng dạc: “Bên phải ạ!”
Trần Đông Lan mở tay trái: “Nó vốn ở bên phải nhưng Amy nói to quá, nó nghe xong thì chạy mất.

Lần tới Amy đoán nhỏ thôi, được không?”
Amy thấy có lý ghê lắm, gật đầu: “Vâng anh…”
Hai nhóc cứ im im thế mà chơi với nhau.
Đàn chị cười khúc khích, nói với Viên Uyên: “Không ngờ em ấy biết dỗ trẻ con ghê cơ.”
Viên Uyên cũng hơi ngạc nhiên.
Cả đường đi, Trần Đông Lan đều lạnh nhạt với Amy, khiến chị phải lo lắng hỏi hắn, có phải Trần Đông Lan ghét trẻ em, cứ ồn ào khiến cậu thấy phiền hay không.

Nhưng bây giờ hắn đã biết, có lẽ không phải cậu ấy không thích em, dù đối với trẻ con hay người lớn, cậu đều giấu giếm tình cảm của mình, nếu không có cơ hội, người ta sẽ chẳng bao giờ lục được mảnh tình ấy.
Nhưng Viên Uyên ngẫm nghĩ giây lát, thật ra Trần Đông Lan hay bộc lộ cảm xúc trước mặt hắn.

Nếu hắn nói cho Vu Lâm biết, Trần Đông Lan sẽ vui vì một chiếc TV màn ảnh rộng, sẽ cảm động vì một bộ phim truyền hình lâm li bi đát, gã sẽ chẳng thể nào tưởng tượng được.
Rõ ràng hắn phải chuyên tâm lái xe, mà Viên Uyên cứ bận lòng về Trần Đông Lan mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui