Trần Đông Lan cũng cười, rồi lại hạ mắt xuống.
Bất cứ khi nào nhìn thấy Viên Uyên mỉm cười, cậu đều không dám nhìn lâu.
“Cậu uống nước không?” Trần Đông Lan nói vội như thần tử muốn dâng vật quý lên hoàng đế.
Viên Uyên nhìn lại căn phòng xập xệ của cậu: “Nước thì không cần, cậu đói chưa?”
Nghe hắn hỏi xong, Trần Đông Lan mới nhận ra họ vội vã trở về, còn chưa kịp ăn tối.
Thế là Trần Đông Lan nói: “Cậu đói chưa? Giờ tôi đi làm cơm nhé.”
“Đến cái bình gas cậu còn không có, làm kiểu gì?”
“…”
Trần Đông Lan quên khuấy mất.
Cậu dọn đến đây lâu thế rồi nhưng chưa từng nấu cơm.
Phòng bếp rỗng tuếch, chỉ còn đống dụng cụ bếp được bày là lượt trên giá.
Viên Uyên nhướn mày, hỏi cậu: “Trước giờ ở đây cậu ăn gì, ra ngoài ăn à?”
Trần Đông Lan chợt nhớ đến thùng mì ăn liền đã vơi nửa dưới gầm giường với mấy túi bánh quy trong tủ, úp mở bảo: “Ừm… Cũng gần như thế, tan ca xong thì tiện ăn bên ngoài luôn.”
“Thật à?” Viên Uyên hỏi tới cùng.
“Thật mà…” Trần Đông Lan cảm giác như bị hắn nhìn thấu, đáp yếu xìu.
Không phải cậu cố ý ăn linh tinh, mà khi ở một mình, ăn chỉ để thỏa mãn nhu cầu thiết yếu của cơ thể, chẳng có gì thú vị.
Kể cả có nhọc lòng làm một bữa cơm thịnh soạn cũng chẳng thấy ngon hơn bánh quy, mì ăn liền là mấy.
Đương nhiên Viên Uyên biết Trần Đông Lan đang lừa hắn.
Cậu sẽ mua những túi bánh quy to đùng rồi cất chúng vào tủ.
Hắn nhớ có lần, họ mới ở chung không bao lâu, cậu lấy nhầm quần áo, hắn mới đi lục tủ Trần Đông Lan tìm đồ.
Hai ngăn tủ, một bên cất đủ các loại quần áo xuân hạ thu đông mà chỉ chiếm có nửa không gian, bên còn lại trống không, một núi bánh quy cất trong góc.
Loại dành cho đại gia đình, cũng là loại to nhất được bày bán trong siêu thị.
Vừa nãy Trần Đông Lan liếc cái tủ quá rõ ràng.
“Thế bọn mình ra ngoài ăn vậy.” Trần Đông Lan vội vã thoát khỏi nguy cơ lộ bí mật.
“Cũng được.” Viên Uyên hời hợt nói, “Trước giờ cậu vẫn ăn bên ngoài mà, có chỗ nào ngon không giới thiệu đi? Rồi chúng ta cùng đi.”
Trần Đông Lan ngây ra, ấp a ấp úng: “Mấy… mấy tiệm đó không mở muộn thế này đâu.”
“Đi xem đã.”
Hai bàn tay sau lưng Trần Đông Lan xoắn hết vào nhau.
Vậy là Viên Uyên đã biết ngày nào cậu cũng ở nhà ăn bánh quy rồi, sao còn phải như thế?
Đang phạt cậu đấy ư?
Trần Đông Lan đang định khai thật: “Thật ra tôi…”
“Kệ đi vậy.” Viên Uyên buồn cười, “Bọn mình về nhà cũ nấu cơm thôi.”
Trần Đông Lan không biết tại sao hắn đổi ý liên tục như thế, nhưng chỉ cần là hắn đề nghị, cậu đều cân nhắc đến tính khả thi của nó: “Chắc trong nhà chẳng còn nguyên liệu đâu, bây giờ cũng không tiện mua…”
Nói đến đây thì cậu im lặng.
Lỡ buột miệng mất rồi, cậu chuyển đi đã lâu nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ nơi đó là nhà của mình.
Nơi này chỉ là một khu đất.
Cậu ăn ngủ ở đây, máy móc sống qua ngày.
Cậu từng nghĩ, cậu không còn nhà nữa.
Viên Uyên không để ý: “Ăn mì cũng được mà.”
Trần Đông Lan bác bỏ không cần suy nghĩ: “Hay là ra ngoài ăn đi, tôi mời nhé… Được không?”
Nếu cậu đã muốn mời Viên Uyên một bữa ăn hội ngộ thì không thể ăn mỗi mì gói được.
Cậu phải làm một bữa thịnh soạn mới đủ thể hiện thành ý của mình với Viên Uyên.
Viên Uyên cho phép cậu ở bên hắn lần nữa, Trần Đông Lan chỉ muốn dâng tặng hắn những điều tốt đẹp nhất.
Viên Uyên nhíu mày: “Cậu muốn làm gì cũng hỏi ý kiến tôi, sao không nghe lời tôi luôn đi?”
Trần Đông Lan ngây ra, tưởng hắn không đồng ý: “Thế nghe lời cậu, bọn mình nấu mì đi.”
“…”
Viên Uyên hóa đá.
Ý hắn là Trần Đông Lan không cần phải hỏi ý kiến hắn tất cả mọi chuyện.
Cậu không cần phải một mực thỏa hiệp với hắn, Viên Uyên cũng có thể thỏa hiệp với cậu.
Sao mà ngố thế nhỉ?
Cuối cùng, Trần Đông Lan lấy hai cái nồi trong bếp, chạy vội ra mua hộp trứng gà, bó hành héo với quả dưa chuột không còn tươi mọng trước khi siêu thị đóng cửa, cả hai về nhà chung nấu mì.
Lúc vào phòng, trái tim Trần Đông Lan run lên.
Cậu thầm thấy may mắn vì mình chuyển đi đủ nhanh, đủ bối rối, đủ mơ hồ.
Nếu cậu chậm mấy phút thôi, đầu óc tỉnh táo chút thôi, sẽ chẳng nỡ đi nữa
Trong nhà hơi bừa.
Viên Uyên không phải là người bừa bộn, ngược lại hắn rất thích dọn dẹp cho bản thân, cũng thích dọn dẹp xung quanh.
Song nếu đã bận thì không để ý gì hết, trước khi sắp xếp cho mạch suy nghĩ đâu vào đấy, nhà có bừa thế bừa nữa hắn cũng kệ.
Khi Trần Đông Lan còn ở đây, trừ phòng của Viên Uyên là không được vào tùy tiện, ngày nào cậu cũng quét tước xếp dọn đồ đạc.
Cậu mở tủ lạnh, hi vọng tìm được thêm ít nguyên liệu, mà không có, trừ nước ra chỉ còn một bình rượu vang nhỏ chưa bật nắp.
Tửu lượng của Viên Uyên không kém, nhưng hắn không mê món này, hắn chưa bao giờ uống rượu trong nhà.
Ít nhất trong ba năm chung sống, Viên Uyên chưa bao giờ mua rượu về nhà.
Viên Uyên cũng bước đến nhìn tủ lạnh, thấy Trần Đông Lan cứ nấn nã nhìn chai rượu mãi, hắn bèn nói: “Vu Lâm tặng đó, cậu uống không?”
Trần Đông Lan vội lắc đầu: “Không đâu… Tôi chỉ hơi tò mò thôi.”
Cậu chỉ lo nơi này có dấu vết ai đó vào ở, lo lắng nơi này có đồ đạc của người khác.
Cũng may Viên Uyên chỉ hỏi một câu, không có ý dùng rượu vang phối với mì.
Mì chỉ nấu đơn giản, trên rải hành băm với ít dưa chuột thái sợi, bên cạnh đặt một quả trứng chần, Trần Đông Lan cố hết sức rồi.
Viên Uyên nếm thử một miếng, hương vị thật quen thuộc.
Món ăn mỗi người làm ra sẽ mang hương vị đặc biệt của riêng người đó, cho dù nguyên liệu khác hoàn toàn thì giai điệu quen thuộc của người ấy vẫn sẽ thấm vào từng món ăn.
Trần Đông Lan nấu gì cũng có một loại hương vị mà chỉ cậu mới làm được.
Đến giờ phút này hắn mới biết, hắn vẫn nhớ nhung nó.
Nếu bắt hắn nói thời gian qua hắn thường ăn gì, hắn cũng không nói nên lời, vì Trần Đông Lan không ở đây, hắn chỉ ăn uống qua quýt.
Hai người ăn xong đã hơn 10 giờ.
Viên Uyên dọn bát đũa đi rửa, Trần Đông Lan cũng đứng lên: “Thế tôi về trước nhé.”
Viên Uyên ló ra từ trong bếp: “Chờ chút, tôi đưa cậu về.”
Sao cậu dám để hắn đưa về? Trần Đông Lan nói: “Tôi gọi taxi là được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Giọng Viên Uyên quả quyết: “Không được.”
Trần Đông Lan thực sự không biết phải làm sao, thế này là hắn đang khách sáo đúng không, cậu phải đồng ý hay từ chối? Nói thế nào hắn mới không tức giận?
Viên Uyên lau khô tay ra khỏi bếp, thấy nét mặt Trần Đông Lan rối bời thì vừa tức vừa buồn cười: “Khó quyết định đến thế cơ à? Nếu cậu không muốn làm phiền tôi thì đêm nay ở lại đây nhé.”
Đầu óc Trần Đông Lan lập tức rỗng tuếch: “… Nhưng mà tôi không có quần áo, bàn chải khăn mặt các thứ cũng không.”
“Mặc tạm đồ của tôi đi, còn bàn chải khăn mặt thì tôi có đồ mới.”
Trần Đông Lan không trả lời ngay, lòng cậu như lửa đốt, vừa nóng vừa bỏng.
Bây giờ cho dù Viên Uyên chỉ khách sáo với cậu thôi, cậu cũng không từ chối được.
Cậu mặt dày ở lại, mặt dày mặc đồ của Viên Uyên.
Miệng thì bảo cho Trần Đông Lan mặc đồ của mình, song Viên Uyên không thể để cậu ấy mặc cả đồ lót của mình được, hắn đưa cho Trần Đông Lan một bộ đồ ngủ cũ, quần lót thì mới.
Đợi hai người tắm rửa xong hết, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Trần Đông Lan mới nhớ ra lúc chuyển đi, cậu rời hết đồ đạc sang bên kia, trên giường chỉ còn trơ lại cái đệm.
Viên Uyên tựa vai vào khung cửa, nhìn Trần Đông Lan đứng sững người trước giường, hình như hắn đã đoán trước được tình cảnh này: “Giường của tôi rộng lắm, đêm nay ngủ chung đi.”
Trần Đông Lan sợ hết hồn: “Tôi ngủ sofa cơ.”
“Cậu nghĩ tôi chỉ đang khách sáo với cậu thôi đúng không?”
Tim Trần Đông Lan đập dồn, đầu nóng lên: “Thế cũng được, mình ngủ chung.”
Đúng là giường Viên Uyên rộng thật.
Xét theo bố cục căn nhà, phòng này là phòng ngủ chính, bên trong có một phòng vệ sinh đơn.
Trước đây cũng thế, họ tắm rửa riêng rẽ, hai người cứ độc lập như thế mà chung sống.
Viên Uyên bày cho Trần Đông Lan một cái gối mới bên trái, mình nằm xuống bên phải.
Hắn tắt đèn ngủ, bóng tối đã che chở cho Trần Đông Lan đang bối rối khôn kể.
Cơ thể cứng đờ của cậu thoáng thả lỏng.
“Ngủ ngon.” Viên Uyên nói xong ngáp một cái.
Trần Đông Lan đáp lại, nằm xuống.
Giây phút cậu hòa mình vào tấm chăn có Viên Uyên bên trong, cảm nhận được phía bên kia giường lún xuống vì trọng lượng một người, đôi mắt Trần Đông Lan xót xa.
Trước khi ngủ không nói chuyện phiếm, Viên Uyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đặn.
Trần Đông Lan nghiêng người đưa lưng về phía hắn, không dám nhìn thêm một lần.
Cậu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ rồi lại mơ, giấc mơ ấy chẳng lấy gì làm ngọt ngào.
Cậu mơ thấy ngày ấy Viên Uyên để mình dọn đi, khi Viên Uyên giúp cậu suy nghĩ các phương án khác, lòng cậu tê tái.
Cậu nghĩ, chắc chắn là Viên Uyên biết rồi.
Biết cậu tự ý coi nhà chung thành ngôi nhà thuộc về mình, biết cậu tự ý ỷ lại Viên Uyên, biết cậu tự ý choàng mảnh tình không thể san sẻ cùng ai này lên người bạn học chỉ hảo tâm mời mình thuê chung…
Cậu trơ mắt nhìn Viên Uyên buông lời, rồi cậu bỏ đi.
Cô đơn, đau lòng, tuyệt vọng hòa quyện lại cũng chẳng thể hình dung được trái tim cậu.
Cảnh tượng đáng sợ hơn xuất hiện, cậu rơi xuống hồ nước lạnh băng, tưởng như đã chết đuối.
Viên Uyên đứng bên, ánh mắt còn buốt giá hơn cả nước hồ.
Hắn nói, cậu kinh tởm quá, cậu thích tôi à, tôi thấy kinh tởm…
“Trần Đông Lan… Trần Đông Lan!”
Bàn tay lành lạnh dán lên trán Trần Đông Lan, kéo cậu ra khỏi vũng lầy đau đớn.
Đôi mắt Viên Uyên ngập đầy lo lắng: “Cậu có sao không?”
Viên Uyên đang ngủ sâu, bỗng tỉnh lại vì tiếng thở gấp dữ dội của Trần Đông Lan bên cạnh.
Hắn lập tức nhận ra cơ thể Trần Đông Lan có vấn đề, bật đèn lên, quả nhiên thấy gương mặt Trần Đông Lan đỏ lựng vì bệnh trạng, cả người mướt mồ hôi.
“Tay cậu, sao mà lạnh quá…” Trần Đông Lan tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu bận lòng lại là chuyện này.
“Cậu phát sốt rồi!” Viên Uyên bực mình.
Hắn ngủ ấm cả người, thế này mà còn lạnh thì Trần Đông Lan sốt cao bao nhiêu?
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Hắn xuống giường, nhìn đồng hồ, ba giờ đêm.
Trần Đông Lan muốn ngăn hắn lại mà không nhúc nhích được.
Cậu chẳng thấy mình có vấn đề gì, vừa tỉnh lại từ trong mơ đã được nhìn thấy Viên Uyên, tim cậu nhẹ bẫng, lòng thỏa mãn khôn tả.
Viên Uyên cũng chẳng tránh đi, cởi đồ ngủ thay quần áo ngay bên giường.
Động tác của hắn rất nhanh, loáng cái đã thay xong.
Hắn đỡ Trần Đông Lan ngồi dậy, lấy tạm áo khoác bọc Trần Đông Lan lại.
“Viên Uyên à, tôi thấy mình vẫn ổn…”
Nét mặt Viên Uyên không vui: “Tôi không cảm thấy cậu thế này là ổn…”
Nói xong kéo chân Trần Đông Lan ra khỏi chăn, ngồi xuống đi giày giúp cậu.
Ra khỏi chăn, Trần Đông Lan mới cảm thấy khó chịu, cả người mướt mồ hôi, áo ngủ dán lên người, không khí lạnh ập đến, vừa nóng vừa lạnh.
Đầu óc cậu mê man, thậm chí còn không nhận ra sự thật là “Viên Uyên đang đi giày cho mình”.
Đến bệnh viện, đăng ký khám gấp, uống thuốc xong ngồi trong phòng nghỉ truyền nước, cậu mới nhận ra… Suốt cả đoạn đường, cậu đều nằm trên lưng Viên Uyên.
Viên Uyên nộp viện phí xong ngồi bên cạnh cậu, im lặng không nói gì.
Trần Đông Lan thử thăm dò: “Viên Uyên à…”
Viên Uyên lườm cậu sắc lẻm: “Lúc trước bảo cậu đi khám, cậu thà xuống xe cũng không muốn vào viện, bây giờ hay rồi, hơn nửa đêm sốt đến 39.7 độ, cậu hài lòng chưa.”
Trần Đông Lan ăn năn vô cùng.
Tiền đề cho mọi quyết định của cậu là đặt Viên Uyên lên đầu, cậu chấp hành tuyệt đối không gây phiền phức cho Viên Uyên, tuyệt đối không làm hắn tức giận, song nhất định là do cậu quá ngốc, quá vô dụng, nên lần nào cũng làm sai.
“Xin lỗi.” Trần Đông Lan khẽ nói.